Sáng sớm hôm sau, đoàn hộ tống lại tiếp tục lên đường. Dù lưng còn đau rát, Hàn Thu vẫn gắng gượng, vừa nhìn thấy Thanh Vũ bước ra đã chạy đến lo lắng hỏi:
“Điện hạ, hôm qua người có ngủ ngon không?”
Thanh Vũ mỉm cười, dịu dàng đáp:
“Ta ngủ rất ngon, Hàn tướng quân lưng còn đau lắm không?”
Hàn Thu lắc đầu, nở nụ cười trấn an:
“Nhờ điện hạ đêm qua chăm sóc, ta đã đỡ nhiều lắm rồi. Điện hạ nhìn xem, đã hết đau rồi.” Hàn Thu vừa nói vừa vận động vai làm chứng.
Hàn Cảnh đã lên ngựa, ra lệnh: “Khởi hành.”
Hàn Thu khẩn trương đỡ Thanh Vũ lên xe, từng động tác nhẹ nhàng và cẩn trọng. Trên suốt hành trình, Hàn Thu luôn tìm mọi cơ hội để quan tâm và chăm sóc Thanh Vũ. Khi thì mang nước, khi thì lấy thức ăn, lúc lại chỉnh lại y phục cho Thanh Vũ. Mọi hành động của Hàn Thu đều không qua khỏi mắt Hàn Cảnh. Hàn Cảnh luôn đứng từ xa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo đệ đệ.
Mười ngày sau, khi đoàn hộ tống đến kinh thành Vân Quốc, mặt rời đã lên cao. Cổng thành uy nghiêm, vững chãi, bảo vệ cho một đất nước hùng mạnh bất khả xâm phạm. Đi vào bên trong, kinh thành hiện ra ngay trước mắt là khung cảnh phồn hoa và sầm uất.
Những con đường rộng lớn lát đá, hai bên là các tòa nhà, cửa hiệu cao lớn, san sát, người dân qua lại tấp nập. Những quán trọ, tiệm vải, cửa hàng trang sức đều đông đúc người mua kẻ bán, tiếng rao hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600170/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.