Khi hoàng thượng và hoàng hậu trở về tẩm cung, bóng đêm đã bao phủ toàn bộ hoàng thành. Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hoàng hậu khẽ thở dài, ánh mắt dõi theo bóng lưng hoàng thượng đầy lo lắng.
"Hoàng thượng, xin đừng trách Thanh nhi," nàng nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy khẩn cầu.
"Thanh nhi còn trẻ người non dại, dễ bị kẻ khác xúi giục. Cũng tại thần thiếp gần đây lơ là dạy bảo Thanh nhi”.
Hoàng thượng quay lại, ánh mắt nghiêm khắc, đầy phẫn nộ.
"Nàng nghĩ ta còn không biết những chuyện nàng làm sao?"
Ông tiến sát hoàng hậu, giọng nói càng thêm gay gắt.
"Nàng đừng cậy mình là cháu của mẫu thân mà nghĩ ta sẽ mãi dung túng cho nàng. Thanh nhi đã chịu nhiều thiệt thòi. Sau này, khi về Yến Quốc, nhất định nàng cùng với ta phải bù đắp cho nó”.
Hoàng hậu cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phẫn uất bị kìm nén
"Thần thiếp tuân lệnh, hoàng thượng”.
Hoàng thượng nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay lưng rời đi, bỏ lại hoàng hậu một mình trong căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo. Nàng nuốt giận vào lòng, nhưng trong ánh mắt không giấu tức giận
Sau khi hoàng thượng đi khỏi, hoàng hậu ngồi xuống ghế, tay nắm chặt mép áo, lòng đầy những suy nghĩ phức tạp.
"Thanh nhi, con đã biết được những gì rồi" nàng thầm thì, ánh mắt trở nên kiên định.
"Để xem con có thể làm được gì?"
Bên ngoài, gió đêm thổi qua, làm lay động những tấm rèm lụa. Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600164/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.