Vương Việt nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy ẩn ý: 
- Trần Minh, Thanh Vũ chỉ có thể là cậu. Tôi tin rằng lần sau gặp lại, cậu sẽ đồng ý với vai diễn này. 
Trần Minh khẽ nhíu mày, nhưng giữ nụ cười lịch sự: 
- Tôi sẽ cân nhắc. Dù sao cũng cảm ơn anh đã nghĩ đến tôi. 
- Rồi cậu sẽ gặp sớm thôi … Vương Việt ẩn ý nói nhỏ, như tự nói với mình. 
Trần Minh bắt tay vị biên kịch, cảm thấy trong lòng vẫn còn chút bối rối khi không hiểu hết lời của vị biên kịch kỳ lạ này. Anh chào tạm biệt và rời khỏi căn phòng, bước ra ngoài. 
Trần Minh rời khỏi căn nhà của Vương Việt, cảm thấy không thoải mái, đầu óc hơi nặng nề với những suy nghĩ vẩn vơ về lời nói đầy ẩn ý của vị biên kịch. Khi bước ra ngoài, anh thấy trợ lý Văn Huy đang đợi bên cạnh chiếc xe. 
“Anh Trần Minh, anh xong việc rồi chứ?” Văn Huy mở cửa xe, nở nụ cười tươi rói. 
“Ừ, xong rồi,” Trần Minh gật đầu, chui vào ghế sau. “Cảm ơn cậu đã đợi.” 
Văn Huy đóng cửa xe, nhanh chóng lên ghế lái và khởi động xe. 
“Cuộc gặp gỡ thế nào anh? Có vui không?” 
Trần Minh thở dài, tựa đầu vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. 
“Có chút thú vị. Ông ấy muốn tôi đóng vai một mỹ nam cổ trang” 
“Mỹ nam ha ha?” Văn Huy liếc nhìn Trần Minh qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa nói. “Nghe có vẻ... hợp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-sach-lam-de-nhat-my-nam/3600149/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.