Chương trước
Chương sau
Một buổi sáng, khi Dương Sỹ bước vào phòng khách với bữa sáng, Lê Sơ đang ngồi trên sofa, lén nhìn qua góc mắt.

Dương Sỹ cười tươi, tay cầm khay đồ ăn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

"Em ăn chút đi, anh làm đặc biệt cho em đấy"

Vừa nói hắn vừa đặt khay lên bàn trước mặt Lê Sơ.

Lê Sơ khẽ gật đầu, nhưng không thể che giấu sự ngại ngùng trong ánh mắt mình.

Cậu vẫn không thể quên được cảm giác lạ lùng và sợ hãi về nhân cách nguy hiểm của hắn,có rất nhiều điều trong truyện cậu chẳng hiểu rõ

Dương Sỹ ngồi xuống bên cạnh, khẽ liếc nhìn Lê Sơ rồi cười.

"Em sao thế? Có vẻ như hôm nay em hơi lạ, có phải mệt không?"

Ánh mắt nhìn cậu đầy lo lắng.

Lê Sơ chỉ có thể gượng cười, cố làm ra vẻ bình thường "Không, em không sao,"

Cậu cố tình nhìn vào bữa sáng, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Sỹ. Ngày hôm ấy, những ám ảnh trong đầu vẫn không ngừng quay cuồng, và mỗi khi hắn lại gần, cậu đều cảm thấy mình lạc lõng.

Dương Sỹ chẳng hề nhận thấy sự căng thẳng đó, vẫn tiếp tục chăm sóc cậu như mọi khi, nhưng càng chăm sóc,

Lê Sơ lại càng cảm thấy bối rối hơn.

Hắn đưa cho cậu một miếng bánh mì nướng, dịu dàng nói: "Em ăn đi, sẽ giúp em tỉnh táo hơn."

Lê Sơ nhìn chiếc bánh mì trong tay, nhưng lại không thể cầm nổi. Cậu chỉ biết mỉm cười yếu ớt rồi lắc đầu, "Em...

không ăn nữa đâu."

Sự ngại ngùng lan tỏa trong không khí, cả hai người đều im lặng.

Dương Sỹ nhìn cậu, đôi mắt hắn dịu lại, dường như nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Lê Sơ. "Em sao thế? Có phải anh làm gì sai không?"

Lê Sơ cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng cậu không thể mở lời.

"Không, không phải anh đâu," cậu vội vàng đáp, nhưng ánh mắt lại không thể giấu đi sự sợ hãi trong lòng.

Dương Sỹ không muốn làm cậu khó xử, nhưng sự chăm sóc của hắn lại càng khiến không khí thêm ngột ngạt.

"Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ tránh xa một chút"

Lê Sơ khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu thoáng buồn. "Không, em chỉ... cần chút thời gian. Mọi chuyện vẫn ổn mà."



Dương Sỹ nhìn cậu một lúc, rồi đứng dậy. "Nếu em muốn, anh có thể đi làm sớm một chút. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi.

Anh chỉ muốn em cảm thấy thoải mái."

"Ữ, cảm ơn anh," Lê Sơ khẽ nói, ánh mắt lảng tránh.

Khi hắn rời khỏi nhà, Lê Sơ lại ngồi lặng yên một mình.

Những cảm xúc trong cậu đan xen, khó mà diễn tả thành lời.

Cậu không cảm thấy yêu Dương Sỹ, nhưng cũng không thể xóa nhòa đi sự sợ hãi về người khác trong thân xác hắn.

Cuộc sống chung bắt đầu trở nên khó khăn hơn khi những cảm xúc không thể chia sẻ cứ đè nặng lên trái tim cậu.

Cậu không thể nói ra rằng mình sợ hãi, không thể nói ra rằng những khoảng cách giữa cả hai ngày càng lớn hơn dù họ đang sống chung một mái nhà.

Mỗi ngày trôi qua, Lê Sơ cảm thấy mình dần mất đi sự kiểm soát của bản thân, và chẳng biết khi nào lại phải đối mặt với người mà cậu không muốn gặp - Dương Ngộ.

Buổi chiều ,Bà nội từ trên lầu bước xuống, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt bà, khiến từng nếp nhăn và dấu ấn của thời gian hiện rõ.

Đi cạnh bà là Mai, bước đi sau bà một bước, tay ôm một chiếc túi xách nhỏ, dáng vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt thận trọng quan sát mọi thứ xung quanh.

Khi cả hai xuất hiện ở phòng khách, Dương Sỹ đang ngồi trên sofa, Lê Sơ đứng gần đó, ánh mắt đan xen giữa sự lo lăng và ngại ngùng.

Dương Sỹ đứng dậy ngay lập tức khi thấy bà nội và Mai bước vào, cúi đầu chào một cách lịch sự.

"Bà, Mai, buổi chiều tốt lành," Dương Sỹ lên tiếng, cố gắng giữ vẻ hòa nhã.

Tuy nhiên, sự thay đối trong cách chào hỏi và thái độ của hắn không thể thoát khỏi sự quan sát tinh tế của bà nội.

Bà với ánh mắt sắc bén và vẻ mặt không dễ đoán, nhìn Dương Sỹ một lúc lâu rồi nhếch môi cười, nhưng trong nụ cười ấy là một sự cảnh giác không thể phủ nhận. "Buổi chiều tốt lành. Chúng ta cần nói chuyện một chút, Dương Sỹ."

Dương Sỹ đứng thẳng, cảm giác một luồng không khí căng thẳng đột ngột bao trùm.

Mai đứng lặng lẽ phía sau bà, ánh mắt nhìn Dương Sỹ một cách chăm chú, như thể đang đánh giá từng cử chỉ của hắn.

"Chúng ta ngồi xuống đi," bà Lê nói, giọng bà trầm và cứng rắn.

Dương Sỹ không nói gì, chỉ gật đầu ngồi xuống ,còn Lê Sơ cũng ngồi xuống cạnh bà nội, đôi tay khẽ siết lại, không biết cuộc trò chuyện này sẽ dần đền đâu.

Dương Sỹ ngồi xuống đối diện với bà Lê, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. "Bà,con thật lòng muốn chăm sóc tốt cho

Lê Sơ."

"Con biết mình còn nhiều thiếu sót, nhưng con mong bà có thể tin con"



Bà Lê im lặng một lúc, đôi mắt bà vẫn sắc bén nhìn Dương Sỹ. "Tin hay không là chuyện của tôi. Nhưng tôi muốn biết rõ về con người của cậu, Dương Sỹ. Mọi chuyện giữa cậu và Lê Sơ không phải chỉ là tình cảm, mà còn liên quan đến sự an toàn và tương lai của cháu tôi."

Dương Sỹ cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời bà, nhưng hắn không tỏ ra sợ hãi. "con hiểu,sẽ chứng minh cho bà thấy, con là người có thể bảo vệ Lê Sơ."

Bà không vội vã đáp lại, ánh mắt bà nheo lại như đang suy tính điều gì đó. "Cậu có thể bảo vệ nó, nhưng liệu cậu có thể kiểm soát được chính mình không?"

Lê Sơ khẽ giật mình khi nghe câu hỏi này, cảm giác căng thẳng trong không khí càng thêm dày đặc.

Dương Sỹ giữ im lặng, ánh mắt thoáng qua sự mệt mỏi và lo âu.

Lúc này, mọi thứ dường như đều đổ dồn vào hắn.

Mai đứng phía sau bà Lê, đôi mắt không rời khỏi Dương Sỹ, ánh nhìn thăm dò khiến hắn cảm thấy một chút khó chịu. "con hứa sẽ không để em ấy bị thương nữa đâu,lấy danh dự của mình để thề"

Bà nội thở dài "Thế thì đừng làm tôi thất vọng, Dương Sỹ. Lê Sơ là bảo bối của tôi, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nó."

" Vâng" hắn gật đầu ,cố kìm chế mình.

Quay qua nhìn cậu ,bà nói một câu xanh rờn

" Bà muốn vào viện dưỡng lão"

Hắn và cậu nhìn nhau,đồng thanh đáp :" Hả !"

" có gì đâu bất ngờ "

Cô Mai bên cạnh nói " Đây là tâm nguyện của bà nội ,muốn sống an nhàn quãng đời còn lại.Hai người cũng nên tôn trọng ý của bà "

Cậu dù có chút liếc tiếc ,nhưng vẫn thở dài " Thôi được rồi ,nếu bà đã quyết định thế.Con và Dương Sỹ sẽ thu xếp ổn thỏa ,mỗi tháng sẽ đến thăm bà nhé "

" Thăm chi,bà trong đó vui lắm. Không muốn cháu làm phiền đâu"

Hắn xoa vai an ủi cậu ,cảm xúc cậu ngổn ngang nhìn bà " Bà à ,cháu còn không hiểu sao..."

Lúc này ,chợt nước mắt bà rơi xuống

" Cháu à, nếu như mỗi tháng cháu đều đến thăm bà ,thì vui biết bao"

Bà rũ mắt " Và có lẽ ,có một tâm nguyện,bà muốn nhờ cháu thực hiện "

Cậu không do dự mà gật đầu:

" Được bà ạ,cháu sẽ làm hết sức "

Khóe môi bà khẽ nhếch lên mãn nguyện " Vậy thì thật tốt quá rồi...!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.