Trong giấc mơ của cậu, không gian như lơ lửng giữa thực và mộng.
Cậu thấy Vân Kỳ, giờ đang đứng đó, nắm tay Đăng Siêu. Gương mặt cậu ấy toát lên vẻ bình yên, đôi mắt sáng lên dưới ánh cầu vồng rực rỡ.
Vân Kỳ bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nụ cười mờ ảo nhưng dịu dàng. "Cảm ơn cậu vì tất cả, đây là lần cuối. Tôi đã gặp được Đăng Siêu, ở bên kia... và mọi thứ thật đẹp, giống như cái ngày mình gặp anh ấy lần đầu," cậu ta nói, giọng nhẹ nhàng, vang vọng như gió thoảng.
Cậu lặng người, nhìn vào đôi mắt đầy hạnh phúc của Vân Kỳ. Trong lòng cậu đan xen giữa cảm giác mất mát và sự thanh thản, như thể cậu cũng cảm nhận được niềm vui mà Vân Kỳ đang có.
Vân Kỳ trên môi vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy " Vốn dĩ mục đích chính đến đây là nói lời từ biệt với cậu."
" Phút giây tôi muốn tan biến nhất ,là lúc Đăng Siêu đã tìm tôi"
"và hai người chúng tôi, sẽ đến nơi giao nhau giữa chân trời và mặt đất ,không lo sinh tử ,không lo tuổi già hay bệnh tật ,mà có thể nắm tay nhau ngắm viễn cảnh đẹp khắp thế gian này"
Khóe môi Lê Sơ khẽ giương lên ,lần đầu tiên cậu mừng vì đã làm được một việc có ích cho người khác.
Cậu luôn chỉ sống cho bản thân mình ,bản tính ích kỷ đã ăn vào máu.Nhưng bây giờ ,có lẽ cậu đã học được tính đối xử tốt với người khác trước rồi...
Chợt cậu nhớ ra "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-tinh-nhan-thich-lua-gat/3722687/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.