Giờ phút này Đỗ Trạch Vũ – từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim – bỗng như giác ngộ.
Cậu thấy Hứa Bạch nhìn Chu Tề bằng ánh mắt từ ái phi thường quen thuộc. Trước đây cậu cho rằng đó là ánh mắt thương cảm cho người thiểu năng trí tuệ, nhưng không ngờ tới nó được dùng khi Hứa Bạch bàng quan với người khác. Thì ra anh quả thực phóng khoáng như vậy.
Cậu chợt cảm thấy đỉnh đầu Hứa Bạch phảng phất như mang vòng ánh sáng thần thánh.
Chu Tề còn đang đắm chìm dưới thánh quang:!!!
Cuối cùng Chu Tề vẫn chủ động chào Hứa Bạch, Hứa Bạch nhìn cậu tràn ngập khoan dung từ ái, có muốn làm lơ cũng không được. Ánh mắt đó như muốn nói —– tới đây đi, đừng sợ, cậu cứ tới đây nào.
Quỷ quái thật.
Hứa Bạch cười đáp, lại trò chuyện vài câu với Chu Tề, sau đó cũng không nhiều lời nữa.
Chu Tề đại khái cũng thấy quá xấu hổ, tìm đại một cái cớ rồi rời đi. Chốc lát sau, Hứa Bạch nhìn thấy cậu đáp lời một đạo diễn mình từng hợp tác trước đây, trò chuyện rất vui vẻ.
Nhìn kỹ, Chu Tề đúng là rất đẹp, đạt chuẩn mỹ nam không tì vết, cũng không làm người ta có cảm giác giả trân như phẫu thuật thẩm mỹ, nét đẹp rất tự nhiên. (gốc là từ chỉ vẻ đẹp kiểu những chàng trai đẹp hơn hoa boy over flowers ấy)
“Nhìn thấy chưa, thủ đoạn giao tế của người ta mạnh hơn cậu nhiều” Chu Tử Nghị bỗng xuất hiện bên cạnh Hứa Bạch.
“Sao anh như u hồn sau lưng người khác vậy, đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-va-pho-tien-sinh-cua-cau-ay/1791496/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.