🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm tĩnh mịch, Tô Minh Hà ngồi bên cửa sổ, tay mân mê chiếc ly rượu vang đã với một nửa. Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn bàn hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng mệt mỏi của cô. Những sự kiện gần đây liên tiếp ập đến như một cơn bão, khiến cô không kịp chống đỡ

Cú điện thoại tối qua của Hạ Vũ vẫn văng vằng bên tai.

"Kẻ đứng sau chuyện này không chỉ nhằm vào cô mà còn có mục tiêu lớn hơn. Đừng hành động bốc đồng."

Tô Minh Hà hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rõ thế giới này không dành cho những người yếu đuối. Nhưng lần này, dường như cô đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm hơn bất kỳ ai cô từng gặp.

Tại một góc khác của thành phố, Thẩm Dịch đứng trước bảng kế hoạch trong căn phòng tối. Trên bảng là những bức ảnh, ghi chú và tài liệu về vụ tấn công mạng gần đây mà Tô Minh Hà là mục tiêu chính.

Hạ Vũ bước vào, không gõ cửa. "Tôi đã tìm thêm được manh mối. Kẻ này rất tinh vi, nhưng hắn không ngờ rằng chúng ta đã nắm được vài mắt xích quan trọng."

Thẩm Dịch không quay lại, chỉ chăm chú nhìn vào một bức ảnh trên bảng. Trong đó là hình ảnh một người đàn ông đeo kính đen, đang rời khỏi một quán cà phê sang trọng.

"Hắn ta là ai?" Thẩm Dịch hỏi, giọng lạnh lùng.

"Người của tập đoàn đối thủ. Nhưng đây chỉ là quân cờ. Kẻ thực sự đứng sau vẫn đang ẩn mình."

Thẩm Dịch quay lại, ánh mắt sắc như dao. "Vậy thì lật tung mọi thứ lên. Tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô ây."

Hạ Vũ nhếch môi cười nhạt. "Anh nói như thể cô ấy cần anh bảo vệ. Đừng quên, Tô Minh Hà không phải kiểu phụ nữ yếu đuối."

"Tôi biết," Thẩm Dịch đáp, giọng trầm hẳn. "Nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy không cần một bức tường chắn khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát."

Sáng hôm sau, tại phim trường, không khí căng thẳng bao trùm. Một cảnh quay nguy hiểm được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng đội kỹ thuật phát hiện dây cáp an toàn bị cắt.

"Chuyện này là sao? Ai phụ trách kiểm tra dụng cụ?" Đạo diễn tức giận quát lớn.

Tô Minh Hà đứng bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người. Cô không nói gì, nhưng trong lòng đã rõ ràng đây không phải một tai nạn đơn thuần.

Đúng lúc đó, Thẩm Dịch xuất hiện, vẻ mặt trầm ngâm. Anh bước đến bên cô, cúi xuống nhìn dây cáp bị cắt.

"Có vẻ như em đang bị nhắm đến," anh nói, giọng trầm thấp.

"Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết," cô đáp ngay, không chút do dự.



"Minh Hà, đừng cứng đầu. Đây không còn là chuyện nhỏ nữa."

Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt sắc bén. "Vậy anh định làm gì? Xen vào mọi chuyện của tôi à?"

"Không phải tôi muốn xen vào," anh nói, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng. "Mà là tôi không thể đứng nhìn em bị tổn thương."

Cô thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Nếu anh thật sự muốn giúp, thì đừng làm phiền tôi."

Buổi tối, khi trở về nhà, Tô Minh Hà nhận được một phong thư lạ. Bên trong là những bức ảnh chụp cô ở phim trường, tại nhà riêng, thậm chí cả những khoảnh khắc cô trò chuyện với Thẩm Dịch.

Dòng chữ nguệch ngoạc trên bức ảnh cuối khiến cô rùng mình:

"Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi trò chơi này sao?"

Cầm bức thư, cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng thay vì sợ hãi, ánh mắt cô bừng lên sự quyết tâm.

"Nếu các người muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi đến cùng."

Tô Minh Hà ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn bàn hắt lên những tài liệu được trải khắp mặt bàn. Cô đang xem xét từng chi tiết trong những bức ảnh lạ gửi đến tối qua. Dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cô hiểu rằng tình hình đang ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Không phải chỉ đơn thuần là một lời cảnh cáo, những bức ảnh này là minh chứng rõ ràng rằng cô đang bị theo dõi.

"Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?" Cô nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô lấy điện thoại, gọi cho Hạ Vũ. Giọng anh vang lên từ đầu dây bên kia:

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi cần cậu kiểm tra địa chỉ IP gốc của những bức ảnh gửi đến tôi. Chắc chắn là qua dịch vụ ẩn danh, nhưng tôi tin cậu sẽ tìm được gì đó."

"Đưa tôi xem chúng trước đã."

Tô Minh Hà nhanh chóng chụp lại các bức ảnh, gửi qua cho Hạ Vũ. Anh ở đầu dây im lặng một lúc, rồi đáp: "Có vẻ thú vị đấy. Tôi sẽ xử lý ngay. Nhưng Minh Hà, lần này không được tự ý hành động. Tôi có linh cảm kẻ này không đơn giản."

"Cứ làm việc của cậu đi," cô nói, rồi cúp máy.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Thẩm Dịch cũng không ngồi yên. Anh nhờ một người bạn trong ngành an ninh mạng điều tra về những động thái gần đây xung quanh Minh Hà.



"Cậu chắc chắn muốn lật tung mọi thứ vì cô ấy?" Người bạn hỏi, vẻ tò mò.

"Không chỉ vì cô ấy," Thẩm Dịch đáp, ánh mắt sắc lạnh. "Mà còn vì những gì đang bị che giấu. Đây không phải chuyện đơn giản của giới giải trí nữa, mà là một trò chơi nguy hiểm."

Buổi tối hôm đó, Tô Minh Hà lái xe đến một quán cà phê nhỏ, nơi cô và Hạ Vũ hẹn gặp để trao đổi thông tin. Quán nằm ở khu vực vắng vẻ, không có nhiều người qua lại.

Hạ Vũ đã chờ sẵn, đặt trước mặt cô một laptop với giao diện đang chạy mã code. Anh chỉ vào màn hình, nói: "Tôi đã truy ngược lại địa chỉ gửi những bức ảnh. Dù chúng được mã hóa rất kỹ, nhưng tôi phát hiện một điểm đáng ngờ. Có vẻ như chúng được gửi từ một máy chủ thuê ở nước ngoài, nhưng dấu vết lại quay về một địa điểm trong nước."

"Ớ đâu?" Minh Hà hỏi ngay.

Hạ Vũ gõ vài dòng lệnh, hiện lên tọa độ trên bản đồ. "Khu công nghiệp bỏ hoang phía bắc thành phố."

Ánh mắt cô trở nên sắc bén. "Được, tôi sẽ đến đó."

"Khoan đã." Hạ Vũ giữ tay cô lại. "Minh Hà, đây không phải là việc cô có thể tự mình làm. Nếu đó là một cái bầy thì sao?"

"Tôi biết," cô đáp, giọng điềm tĩnh. "Nhưng tôi không thể ngồi yên chờ chúng tiếp tục đe dọa mình. Nếu cậu lo lắng, thì đi cùng tôi."

Hạ Vũ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. "Được. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ là người đưa cô ra ngoài."

Đêm đó, cả hai cùng lái xe đến khu công nghiệp. Nơi đây hoang tàn và tối tăm, không một bóng người. Từng dãy nhà xưởng bỏ hoang tạo nên một không khí lạnh lẽo, rợn người.

"Cô chắc chắn muốn vào trong?" Hạ Vũ hỏi lần nữa.

"Tôi chắc chắn," cô đáp, ánh mắt không chút do dự.

Cả hai tiến vào một trong những nhà xưởng lớn nhất. Khi cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra, họ bị bao quanh bởi bóng tối. Hạ Vũ bật đèn pin, ánh sáng soi rọi những vết tích kỳ lạ trên tường.

Bất ngờ, một tiếng động vang lên từ phía sau. Họ quay lại, nhưng không thấy gì.

"Cẩn thận," Hạ Vũ nói, tay nắm chặt vật phòng thân trong túi áo.

"Có người ở đây," Minh Hà nói nhỏ, giọng chắc nịch.

Ngay lúc đó, một tiếng bước chân vang lên gần hơn. Trong bóng tối, có một bóng người xuất hiện, đứng đối diện họ với ánh mắt lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.