Đêm đã khuya, bóng dáng Trình Diễm dẫn người rời đi khuất dần trong bóng tối, bên hồ bơi lập tức trở nên tĩnh lặng đến mức không một tiếng động. Mặt nước phẳng như gương phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhạt. Hàng cây đứng yên bất động, đổ bóng xuống đất chồng lên nhau tạo thành những mảng tối tựa như tranh cắt giấy.
Các khách mời tham gia ghi hình chương trình đã sớm thu dọn hành lý, lần lượt rời khỏi nơi này với những biểu cảm khác nhau. Căn biệt thự rơi vào tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ còn lại hai người chưa rời đi: Phó Yến Dung và Tống Lâm Du.
Tiếng thở đều đặn của Tống Lâm Du trong làn gió đêm nghe không rõ lắm. Hắn cứ im lặng đứng đó, cả người giống như một chiếc kén dày nặng được bao bọc kín đáo.
Phó Yến Dung không nói gì với hắn, chỉ uể oải vươn vai rồi lười nhác nói rằng anh buồn ngủ rồi, muốn về trước đi ngủ. Nhưng vừa bước được vài bước, Tống Lâm Du đã nghiêm túc gọi anh lại.
“Anh ơi.”
“Anh đã sớm biết mọi chuyện rồi đúng không… biết Tô Đường đã làm gì.”
“Có phải vì chuyện đó nên anh mới quay về từ Berlin không?”
Nếu không biết, thì sao ngay khi nhận ra Tô Đường đã rơi vào bước đường cùng, anh lại ra tay nhanh như vậy? Sao anh lại nói với Trình Diễm những lời mập mờ đầy ẩn ý như thế, sao lại hỏi nhiều chuyện về quá khứ của Tống Lâm Du như vậy…
Sao lại chỉ giận trong chốc lát, rồi cuối cùng vẫn mềm lòng với hắn?
Tống Lâm Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683871/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.