Phần rút thăm vẫn đang tiếp tục, các khách mời lần lượt đưa ra từ khóa trong tay để đặt câu, người thì cười đùa, người lại than vãn, trêu ghẹo nhau. Bầu không khí cũng xem như thoải mái thân thiện.
Cuối cùng, chiếc hộp đựng thăm còn sót lại được tiện tay đẩy tới trước mặt Tống Lâm Du.
Thế nhưng Tống Lâm Du lại như hoàn toàn không nhận ra. Dù hành động trước mắt đã rõ ràng đến mức người nào người nấy đều nhìn ra được ý đồ, ai kia vẫn chẳng hề có lấy một chút phản ứng.
Từ khoảnh khắc Phó Yến Dung cất lời, hắn như thể tự khép mình lại chìm trong im lặng, cả người tựa hồ đã rút ra khỏi bối cảnh xung quanh, chỉ chừa lại một cái vỏ trống rỗng ngồi im tại chỗ.
Rõ ràng vẻ mặt không có gì khác thường nhưng thỉnh thoảng lại toát ra một cảm giác buồn bã khiến người khác không cần nghe cũng có thể hiểu được.
Một vị khách mời bên cạnh thấy vậy, muốn phá vỡ sự ngượng ngùng nên chủ động cầm lấy bình nước ấm trên bàn, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Tống mệt rồi phải không? Vậy để tôi rót nước cho mọi người.” Nói xong liền đưa tay lấy mấy chiếc ly pha lê, lần lượt đặt nước trước mặt từng người.
Phần lớn khách mời theo bản năng đón lấy, rồi lại tiện tay đặt xuống bàn. Chỉ có Tống Lâm Du đúng vào khoảnh khắc ly nước được đặt vào lòng bàn tay, ngón tay hắn khẽ co lại, như thể chưa kịp phản ứng, nhưng rồi lại vô thức siết lấy chiếc ly còn bốc hơi nóng ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683863/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.