Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng ghế lô ở Lộc Uyển đã đủ dễ chịu, Phó Yến Dung đẩy cửa bước vào, tiện tay cởi áo khoác. Còn chưa kịp buông tay, một thiếu niên đã tiến tới nắm lấy vạt áo vest của anh, ánh mắt long lanh, ý cười thản nhiên: “Anh Phó, lâu rồi không gặp. Trước đây em từng nhận vai phụ do anh sắp xếp đó, còn nhớ em không?”
Phó Yến Dung không đáp lời, chỉ khẽ nâng tay rút áo khỏi tay đối phương, đưa cho Tống Lâm Du đang đi theo phía sau. Ai kia lập tức đón lấy, ôm vào ngực, mắt cụp xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, ngoảnh sang nở một nụ cười lễ độ với thiếu niên đang đứng chắn trước mặt Phó Yến Dung.
Người kia hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt liếc Tống Lâm Du một cái, sau đó lại như én con rơi vào tổ mà quay đầu nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, ngữ khí đầy tủi thân: “Giám đốc Phùng…”
Trong phòng vang lên một tràng cười ẩn ý. Người đàn ông ngồi chính giữa bộ ghế nhung khẽ vỗ lưng cậu ta, nở nụ cười hòa nhã rồi quay sang nói với Phó Yến Dung: “Trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay được diện kiến thầy Phó ngoài đời mới hiểu thế nào là tuổi trẻ tài cao.”
Ông ta trông ít nhất cũng ngoài 40, vậy mà nói ra những lời ấy lại không chút ngượng ngùng. Phó Yến Dung cũng không khách sáo, thản nhiên ngồi xuống một bên sô pha, dựa người tựa lưng vào đệm, nhướng mắt nhàn nhạt đáp: “Giám đốc Phùng quá lời rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683835/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.