Trời đêm nặng trĩu, ánh đèn hai bên sườn núi bị kéo dài thành những vệt sáng, phản chiếu trên lớp vỏ xe màu bạc xám như những mảnh sao vụn đang trôi. Phó Yến Dung một tay đặt hờ lên vô lăng, đầu ngón tay khẽ miết lên đường chỉ khâu, làn gió mát từ khe cửa xe mở hé lùa vào, lướt qua hàng mi rủ lẫn ánh mắt hơi cụp xuống của anh.
Chiếc xe của Giang Minh đi tới bên cạnh. Dương Uyển ngồi ghế phụ, bật cửa kính, cười tít mắt búng tay một cái, trêu chọc: “Có người nhà cổ vũ rồi, hôm nay Giang Minh kiểu gì chẳng thắng, dám cược không?”
Phó Yến Dung nghiêng đầu liếc sang, khẽ bật cười đầy giễu cợt, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt. Người quen đều nhận ra tâm trạng anh đêm nay không yên, như tàn lửa sót lại từ đám cháy chưa dứt trên núi, chỉ cần một cơn gió lướt qua cũng đủ thổi bùng lên, lan khắp sườn đồi.
Trong bộ đàm vang lên tiếng đếm ngược trầm thấp:
“Ba, hai, một!”
Chân ga lập tức đạp sát, tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường như xé rách màn đêm. Vài chiếc xe gần như cùng lúc lao vút đi, đèn hậu lẫn vào nhau, soi sáng khúc đường núi quanh co uốn lượn.
Xe của Phó Yến Dung giữ vị trí trung tâm, hai chiếc phía trước lập tức áp sát, phối hợp nhịp nhàng muốn chặn đường anh. Anh hơi nheo mắt, đầu ngón tay siết lại, điều chỉnh nhẹ vô lăng, chân phải dứt khoát sang số tăng tốc. Chiếc xe thể thao vụt thoát khỏi vòng vây, bóng xe màu bạc lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683833/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.