Hệ thống điều hòa trong tòa nhà văn phòng Đông Ngọc vẫn vận hành đều đặn, nhẹ nhàng đưa luồng khí mát xuyên suốt không gian như thường lệ. Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, Tống Lâm Du bỗng cảm thấy như bị ném vào hầm băng.
Hắn đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở công ty lớn nhất Thân Lam, lặng lẽ nhìn dòng người lẫn xe cộ tấp nập qua khung kính sát đất. Rõ ràng là không nghe thấy âm thanh gì, vậy mà bên tai lại vang lên vô số tạp âm không sao dứt ra được.
Phó Yến Dung đã đưa ra một yêu cầu mà hắn không cách nào từ chối, cũng không thể trái lời.
“Đừng… đừng nói chuyện đó nữa được không? Xin anh…”
Tống Lâm Du chỉ đành cố ép ra một chút âm thanh mơ hồ từ cổ họng. Lời thỉnh cầu mờ nhạt đến mức gần như cầu xin, mềm mỏng đến cực độ, như thể đã dốc cạn tất cả sức lực chỉ để thốt ra được mấy tiếng đó.
Cuộc gọi giữa họ thực chất không kéo dài lâu, nhưng từng khoảng im lặng xen vào giữa đã ngốn quá nhiều thời gian, thậm chí còn vượt xa 15 phút mà Tống Lâm Du từng nói trong cuộc họp trước đó.
Thư ký của hắn, Ella, đã lặng lẽ ôm tập tài liệu đứng chờ ở khoảng cách an toàn, không nói một lời nào để tránh làm phiền sếp mình, thậm chí còn chủ động dời mắt đi chỗ khác.
Mặc dù không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng cô chưa từng thấy vị cấp trên luôn tính toán mọi việc một cách chuẩn xác đến từng giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683822/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.