Phó Yến Dung hỏi câu đó bằng giọng điệu rất nhẹ. Từ góc độ hơi cúi người nhìn xuống, đôi mắt nâu im lặng của Tống Lâm Du trông như một mẫu hổ phách đã đóng băng suốt bao năm.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, mảnh hổ phách băng giá ngàn năm ấy lại khẽ đảo qua rồi tiếp tục giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Phó Yến Dung đưa tay day thái dương vẫn còn đau nhức, ngừng một lúc rồi đổi sang câu đáng hỏi nhất: “…Sao cậu lại ở đây?”
Tô Đường đứng bên cạnh cũng muốn hỏi giống vậy.
Cậu ta vừa nghiến răng tiêu tới 150 điểm để đổi lấy đạo cụ thôi miên dùng một lần. Tuy không ngờ Phó Yến Dung có phản ứng mạnh như vậy, nhưng nhìn biểu cảm của đối phương thì ắt hẳn đạo cụ đã có tác dụng.
Ai mà ngờ Tống Lâm Du lại đột ngột xuất hiện trước cửa phòng.
Lúc Tiểu Tôn rời đi chỉ khép hờ cửa lại chứ không khóa hẳn. Dĩ nhiên, Tô Đường không hề biết chuyện này, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc Tống bước vào, nắm lấy tay Phó Yến Dung rồi gọi tên đối phương.
Thậm chí khi ảnh đế Phó chưa tỉnh táo, chưa kịp đáp lời, Tống Lâm Du còn chẳng màng hình tượng mà quỳ một gối xuống ngẩng đầu nhìn anh.
Chuyện này… có gì đó không đúng lắm thì phải?
Tô Đường theo bản năng cau mày, ánh mắt luân chuyển giữa hai khuôn mặt vốn ở quá gần nhau rồi dò hỏi với vẻ thận trọng: “Anh Lâm Du, hai người…?”
Tống Lâm Du liếc cậu một cái, sau đó đứng dậy, lùi lại hai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tu-choi-tinh-tay-ba/4683820/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.