Cung Huyền Thương bảo tài xế lái xe đến bệnh viện trước để xử lý kỹ lưỡng vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi, dù sao lúc trong cửa hàng anh cũng chỉ sát trùng và băng bó sơ qua. Cũng may vết thương không nghiêm trọng nên xử lý rất nhanh, sau đó Cung Huyền Thương theo lời bác sĩ đi mua thuốc bôi tránh để lại sẹo sau khi vết thương kết vảy. Xong xuôi thì một nhà ba người đi đến nhà hàng truyền thống dung bữa, Cung Huyền Thương đã đặt phòng trước nên vừa đến đã có nhân viên đưa ba người vào phòng.
Gọi món xong thì nhân viên lui xuống nhường lại bầu không khí ấm cúng cho gia đình nhỏ, Kiêu Kiêu ngồi giữa bố mẹ, gương mặt nhỏ nhắn ủ dột đáng thương vô cùng, nhìn tay của Lôi Hòa Nghi:
- Mẹ, mẹ có đau không ạ?
- Mẹ không đau, Kiêu Kiêu đừng lo nhé!
- Mẹ, con xin lỗi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi nhìn nhau rồi nhìn Kiêu Kiêu, cô khẽ xoa đầu con trai:
- Sao con lại phải xin lỗi?
- Bởi vì con nên mẹ mới bị thương! Con không nên tranh giành đồ chơi với anh trai đó, không nên đẩy anh trai ngã, là lỗi của con…
- Kiêu Kiêu nghe này… con không phải người làm mẹ bị thương nên con không sai, con bảo vệ thứ con muốn bảo vệ cũng không sai, việc cậu bé kia ngã không phải con cố tình đẩy mà đó là con đang tự vệ chính đáng nên con càng không sai, con không cần phải xin lỗi mẹ! Kiêu Kiêu, chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-truy-the/3506675/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.