Chương trước
Chương sau
Thông qua flycam, Lantana thấy được mọi hành vi của hai người Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

Trên chiếc xe đạp nhỏ, Cung Huyền Thương bình thản đạp xe chở Lôi Hòa Nghi mà cô ngồi phía sau hai tay lúc đặt trên đùi lúc vặn xoắn vào nhau không biết làm sao. Cung Huyền Thương như hiểu được cô đang bối rối, thấp giọng cười rồi nói:

- Đường đi không được êm như trên thành phố, nếu em còn biết sợ té thì bám chắc eo tôi vào, không cần ngại.

Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn đoạn đường phía trước rồi quay lại nhìn phía sau, quả thật đường đi tương đối gập ghềnh, Cung Huyền Thương đã rất cố gắng để không bị sóc nảy rồi. Lôi Hòa Nghi rụt rè đưa tay lên nắm áo sơ mi của Cung Huyền Thương, cô chỉ dám nắm vạt áo chứ không dám ôm eo anh. Cung Huyền Thương liếc nhìn bàn tay bên eo, nhoẻn miệng cười rồi từ từ tăng tốc.

Lôi Hòa Nghi nắm một hồi thì buông lỏng một tay, thư giản gân cốt sau đó nắm lại nhưng cô vừa thư giản xong một tay thì Cung Huyền Thương lại nói:

- Em ngồi chắc một chút, phía trước có ổ gà.

- Ồ!

Vừa mới đáp xong còn chưa kịp ổn định thì xả xe sóc lên một cái, Lôi Hòa Nghi theo quán tính a lên một tiếng nhào về phía trước, mặt đập vào lưng Cung Huyền Thương, ngay lập tức trên sơ mi trắng của anh xuất hiện một dấu son môi phi thường nổi bật. Lôi Hòa Nghi một tay xoa mũi một tay dừng trước vết son trên áo anh, không dám chạm vào.

Cung Huyền Thương lo lắng dừng xe lại, quay đầu lo lắng hỏi cô:

- Em không sao chứ?

Mắt Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm dấu son môi trên áo anh, hai má chậm rãi ửng đỏ.

- Không... không sao!

- Mặt em... sao lại đỏ như vậy?

Lôi Hòa Nghi chỉ tay vào vết son môi trên áo anh, ngập ngừng nói:

- Áo của anh... bị tôi làm bẩn mất rồi!

Cung Huyền Thương cố gắng ngoái đầu về sau nhưng vẫn không thấy được là vết bẩn thế nào mà lại khiến Lôi Hòa Nghi đỏ mặt. Anh thở dài một tiếng:

- Chỉ vậy thôi thì em đỏ mặt cái gì?

- Trở lại tôi sẽ đền cho anh một cái áo khác!

Cung Huyền Thương búng vào trán Lôi Hòa Nghi một cái, chân đặt lên bàn đạp, giọng nói có chút tức giận:

- Tôi không thiếu áo không cần em đền! Ngồi chắc vào!

Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn ngồi yên nhưng tay lại không dám chạm vào người Cung Huyền Thương nữa.

- Nếu em không muốn lại làm bẩn áo của tôi thì ôm cho chắc vào.

- Biết rồi!

Lôi Hòa Nghi mím môi đưa tay choàng qua hông Cung Huyền Thương, dùng lực xiết chặt, anh nhìn xuống hai tay cô ôm mình không chút kẽ hở thì nở nụ cười tươi rói.

Đến nơi thì Lôi Hòa Nghi xuống xe, tự mình đi vào mua, sở dĩ không để Cung Huyền Thương là vì gương mặt anh có tính nhận diện quá cao, chỉ sợ có người nhận ra thì ngày mai nơi này sẽ tràn ngập paparazzi mất.

Vất vả một hồi Lôi Hòa Nghi cuối cùng cũng xách đồ trở ra, bỏ vào giỏ xe rồi cùng Cung Huyền Thương quay về. Vì đã có kinh nghiệm trước nên chặng đường về của hai người tương đối êm đềm.

Trở lại Ninh gia, Cung Huyền Thương để xe lại vị trí cũ rồi về phòng. Lantana và Olearn nhìn thấy dấu son môi trên lưng áo anh thì che miệng cười trộm.

Trở lại phòng mình, Cung Huyền Thương cởi áo sơ mi ra kiểm tra, nhìn thấy vết son hồng hồng trên áo thì bật cười, đưa tay mân mê vết son một hồi.

Đúng lúc này bên ngoài vang kên tiếng gõ cửa sau đó một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Cung Huyền Thương, bác gái bảo... tôi...

Lôi Hòa Nghi vừa mở cửa bước vào cũng là lúc Cung Huyền Thương quay người lại, cứ thế nửa thân trên trần truồng của anh đập vào mắt Lôi Hòa Nghi. Cô đứng hình trong giây lát sau đó vội nói xin lỗi rồi đưa hai tay che mắt quay đầu lại, nhưng cô lại quên mất phía sau mình là cánh cửa gỗ dày cộp, ngay lập tức một tiếng ‛cốp’ chói tai vang lên. Trái tim Cung Huyền Thương cũng vì tiếng va chạm này mà run lên. Anh vứt chiếc áo sang một bên, chân dài bước đến chỗ Lôi Hòa Nghi đang ôm trán ngồi xổm dưới đất.

Giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng khó nén đau lòng vang lên:

- Sao em có thể ngốc như vậy chứ?

Dịu dàng đỡ cô đến ghế ngồi, Cung Huyền Thương cầm lấy tay cô thả xuống, cúi đầu nhìn vết đỏ ửng có chút xưng trên trán cô, đôi mắt toàn bộ đều là đau lòng.

Còn Lôi Hòa Nghi gương mặt lúc này đã đỏ như cà chua chín, dáng người hoàn mỹ của Cung Huyền Thương ngay trước mắt, mùi hoocmôn nam tính tràn ngập quanh chóp mũi, đối với một cô gái nhỏ chưa trải sự đời như Lôi Hòa Nghi mà nói thật là sự là quá sức chịu đựng, hô hấp của cô cũng muốn dừng lại luôn rồi.

Cung Huyền Thương hoàn toàn không nhận ra những điều này, quan sát vết thương trên trán Lôi Hòa Nghi một hồi rồi quay đi lấy hộp cứu thương, lấy thuốc thoa cho cô.

Lôi Hòa Nghi biết bản thân có từ chối cũng vô ích nên ngoan ngoãn ngồi im mặc Cung Huyền Thương muốn làm gì thì làm. Sau khi làm xong, Cung Huyền Thương mang thuốc đi cất, cất giọng hỏi:

- Em tìm tôi có chuyện gì sao?

- Là bác gái bảo tôi vào gọi anh ra ăn trưa!

- Được rồi, em đợi tôi một chút!

Cung Huyền Thương mở valy hành lý lục tìm một chiếc áo sơ mi mới mặc vào, sau đó đi đến nắm tay Lôi Hòa Nghi đi.

- Tôi đâu phải trẻ nhỏ, không cần anh kéo.

- Tôi sợ em lại nghĩ lung tung rồi đi không nhìn đường, va vào đâu nữa thì khổ.

Lôi Hòa Nghi giận dỗi dẫu môi đập một phát vào tay Cung Huyền Thương nhưng sau cùng vẫn để anh dắt đi.

Lúc vào phòng ăn mọi người đều đã đến đủ, Cung Huyền Thương áy náy xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu sau đó cùng Lôi Hòa Nghi ngồi vào bàn ăn.

Ninh Mẫn nhìn thấy vết thương trên trán Lôi Hòa Nghi thì lo lắng, cô chỉ đáp qua loa cho qua, dù sao chuyện xấu hổ như vậy không nên để người thứ ba biết được.

Sau bữa trưa, sáu người ngồi lại với nhau bàn bạc xem nên đi đâu chơi. Vì đây là địa bàn của Ninh Mẫn cho nên mọi người để cô quyết định. Sau khi xem xét một hồi Ninh Mẫn cũng biết nên đi đâu.

- Gần đây có một ngọn núi rất đẹp cũng tương đối an toàn, đã có rất nhiều người đến đó leo núi cho nên tôi nghĩ chúng ta không nên bỏ qua dịp này. Thời tiết mấy hôm nay cũng rất tốt, rất thích hợp để leo núi, mọi người thấy sao?

Lantana tựa lưng vào ghế, nhìn mọi người, tất cả đều gật đầu, cô ấy liền nói:

- Dù sao mọi người cũng không có ai có điều kiện sức khỏe đặc thù không thể leo núi cho nên chuyến đi này chúng ta không có lý do gì để không đi.

Lôi Hòa Nghi vuốt cằm suy tư:

- Nhưng mà những vật dụng cần thiết để leo núi ở đây không có.

Lúc này Cung Huyền Thương mới lên tiếng:

- Cái này không thành vấn đề, chiều nay tôi gọi người mang đồ đến, ngày mai chúng ta có thể lên đường rồi. Mọi người nên về phòng sắp xếp đồ đi, cảm thấy cần mang theo gì thì mang.

- Được!

Đợi mọi người giải tán rồi thì Cung Huyền Thương gọi điện cho Kỷ Tuyên để anh ta an bài mọi thứ, chiều mang đến đây.

Còn ba người Lôi Hòa Nghi sau khi sắp xếp quần áo, mỹ phẩm... thì kéo nhau ra vườn tiếp tục hái trái cây để mang theo.

Hiệu suất làm việc của Kỷ Tuyên rất cao, rất nhanh mọi thứ cần thiết đã được vận chuyển từ trực thăng đến. Cung Huyền Thương, Olearn và Quang Tuấn ra ngoài lấy đồ.

Olearn và Quang Tuấn mang đồ về trước để Kỷ Tuyên ở lại nói chuyện riêng với Cung Huyền Thương.

- Ông chủ khi nào anh mới tính trở lại công ty?

- Còn lâu lắm, sao vậy, có chuyện?

- Chuyện thì không phải... chỉ là tính tình của lão gia tử anh cũng biết, tuổi càng lớn càng dễ cáu gắt. Cung lão vừa quay lại công ty mấy ngày đã hành cho mấy vị lãnh đạo trong Hội đồng quản trị lên bờ xuống ruộng, bị mắng không khác gì... con ghẻ.

Anh ta cũng không ngoại lệ.

Đối với tính tình ông nội mình Cung Huyền Thương sao có thể không biết nhưng trách sao được. Ông nội trên danh nghĩa vẫn là người đứng đầu Cung gia và Cung thị nhưng trên thực tế mọi quyền hành đều đã giao lại cho anh, chỉ khi giữa anh và các cổ đông xảy ra mâu thuẫn gay gắt ông mới ra mặt thôi. Những ngày tháng này, ông sống vốn dĩ an nhàn sung sướng ngày ngày đi tìm bạn già tâm sự trò chuyện đột nhiên bị bắt quay lại làm việc dĩ nhiên phải tức giận rồi. Nhưng đành chịu, ông muốn có cháu dâu thì phải hi sinh thôi.

Cung Huyền Thương cười cười vỗ vai Kỷ Tuyên.

- Mấy người các cậu ráng đi, xem như khảo nghiệm sức chịu đựng, tôi cũng không chắc khi nào mới có thể về. Dù sao ông nội cũng có uy vọng rất lớn, những vụ làm ăn khó nhờn có ông ra mặt cũng khiến đối phương nể nang. Nếu buổi tối có công việc đột xuất thì cứ gọi cho tôi, đừng làm phiền ông nghỉ ngơi.

- Vâng, ông chủ!

- Còn nữa, khi nào Lôi Lăng Quân quay lại thì nhớ nhắc anh ta đừng để mấy vị đạo diễn, nhà sản xuất làm phiền tôi. Đúng rồi, về thương hiệu CHEN nhớ để ý giúp tôi, nếu bên đó có gì khó khăn thì cứ lấy danh nghĩa Cung thị giúp.

- Tôi biết rồi, vậy nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép.

- Về cẩn thận!

- Vâng!

Cung Huyền Thương mang theo những món đồ còn xót lại về nhà, cùng mọi người phân chia sắp xếp cho gọn gàng.

Hôm sau mọi người tạm biệt hai ông bà Ninh gia rồi bắt xe lên đường đi đến chân núi. Trên vai mỗi người đều mang theo một cái balo lớn đựng quần áo, nước, đồ ăn vặt... trên tay ai cũng cầm theo một cây gậy gỗ dài.

Thứ tự leo núi lần lượt là Olearn, Quang Tuấn, ba cô gái và cuối cùng là Cung Huyền Thương.

Thể lực của sáu người đều rất tốt cho nên đi rất nhanh, lâu lâu mới đứng lại nghĩ một lúc, leo không biết bao lâu cuối cùng cũng đi đến một khoảng đất trông thích hợp để dựng lều, cách đó không xa còn có một con suối trong veo.

Mọi người ngồi nghĩ lấy lại sức rồi bắt đầu dựng lều. Những người ở đây ai cũng có kinh nghiệm làm việc này nhưng có đến ba người đàn ông thì việc dựng lều nãy dĩ nhiên không đến tay các cô gái. Sáu người nhưng chỉ cần dựng hai cái lều là đủ bởi lẽ lều do Kỷ Tuyên chuẩn bị có kích thước lớn, bốn năm người cùng nằm cũng còn rộng.

Trong lúc ba người họ dựng lều thì đám người Lôi Hòa Nghi lấy nước và thức ăn nhẹ trong ba lô ra để trên tấm vải đã trải ra trước để mấy người đàn ông có đói hay khát cũng đỡ tốn công tìm kiếm.

Sau đó ba người cùng nhau dọn dẹp những đống lá khô xung quanh cho sạch sẽ vừa hay phòng xem có côn trùng hay rắn rết gì ẩn náu dưới đống lá này không đồng thời thuận lợi cho việc đốt lửa trại.

Lôi Hòa Nghi đi đến chỗ Ninh Mẫn, khoác tay cô nhìn mọi người.

- Tôi và Mẫn Mẫn đi xung quang đây nhặt một ít củi về, Lantana, cậu ở lại xem có giúp được gì không.

- Được, hai người đi cẩn thận.

Cung Huyền Thương thoáng nhíu mày sau đó nhìn Quang Tuấn.

- Quang Tuấn, cậu đi cùng hai cô ấy!

- À... được!

Lôi Hòa Nghi vội xua tay:

- Không cần nhiều người như vậy đâu, chúng tôi đi gần đây thôi, để Quang Tuấn ở lại giúp mọi người đi. Nếu anh sợ chúng tôi đi lạc thì... tôi và Mẫn Mẫn sẽ dùng dao đánh dấu lên thân cây, được rồi chứ?

- ... Được rồi, cẩn thận một chút, Ninh Mẫn nhờ cô chiếu cố cô ấy.

Lời này nghe chẳng khác gì bạn trai đang nhờ người khác bảo vệ bạn gái mình vậy, rất tình cảm. Ninh Mẫn nhìn Lôi Hòa Nghi cười xấu xa, đưa tay lên làm dấu OK. Ngay lập tức Ninh Mẫn bị Lôi Hòa Nghi hung hăng lôi đi, trước khi đi không quên cầm theo một con dao nhỏ.

Lantana sau khi lấy một đống đồ ra thì nhìn thấy túi trái cây lớn, lấy ra hai ba quả và một con dao cùng với một cái đĩa nhựa.

Một tay cầm dao, một tay cầm xoài, hai mắt Lantana mờ mịt, cô cố nhớ lại trước kia Lôi Hòa Nghi cắt như nào rồi mơ hồ đặt con dao lên quả xoài.

Olearn vừa hay nhìn thấy cảnh đó, vứt đồ trong tay xuống phi đến chỗ Lantana với tốc độ ánh sáng, đoạt lấy đồ trong tay cô.

- Trình độ của em như thế nào em còn không biết sao, lỡ như đứt tay thì biết làm thế nào?

- Em... chẳng qua là muốn tập một chút, anh làm gì mà nghiêm trọng thế?

- Tập cái gì, không cần tập, việc nhà tương lai để anh làm, em không cần lo.

- Việc nhà tương lai, anh nói cũng thuận miệng quá nhỉ.

- Quá khen!

Miệng vừa nói tay vừa làm, Lantana nhìn thấy Olearn cắt mượt mà như vậy còn mình thì đến cắt như thế nào còn không biết thì ngượng đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn mấy chuyện này cô một chút cũng không biết, quả thật nếu cô vào bếp rất nhanh thảm họa sẽ xảy ra. Lantana hừ một tiếng quay sang làm việc khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.