Lôi Hòa Nghi ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại nhìn căn phòng xa lạ, đầu đau như búa bổ, vết thương trên vai vẫn ẩn ẩn đau như đang nhắc cô những chuyện trước đó là sự thật không phải một giấc mộng, ngay cả cuộc gặp gỡ với Cung Huyền Thương cũng là thật. Trong lòng đột nhiên khó chịu, ngay cả vết thương trên người cũng không còn cảm giác gì, trong đầu đều văng vẳng những lời Cung Huyền Thương nói, từng câu từng chữ như từng búa nện vào lòng cô. 
Ngồi co ro trong chăn rất lâu đến khi cảm giác đói bụng kéo đến, sự khó chịu trong lòng giảm đi phần nào, Lôi Hòa Nghi mới chậm rãi xoay người đi xuống giường. Hai chân cô vì chạy trên đất đá quá lâu cộng với bị cây cỏ cứa vào mà xuất hiện vô số vết thương lẫn vết xước lớn nhỏ, nhìn rất ghê người nhưng vì đã được bôi thuốc kỹ lưỡng nên không thấy đau đớn quá nhiều. Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng sờ lên hai chân đầy rẫy vết thương cẩn thận từng bước xuống giường, cà nhắc đi ra khỏi phòng, men theo đường đi xuống cầu thang. 
Nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử, Lôi Hòa Nghi hốt hoảng nhận ra bản thân đã ngủ hơn một ngày, sợ là Lôi gia lẫn... Cung Huyền Thương đều loạn lên cả rồi, cũng không biết đây là đâu và người cứu cô là ai, cả Ngụy Sa cũng không biết tung tích cô ta thế nào rồi. 
Vừa suy nghĩ vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-truy-the/2712398/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.