Xu Mạn quay đầu lại đối diện với con ngươi sâu thẳm của Thẩm Thanh Yến, trong lòng hoảng loạn, lo lắng gọi một tiếng: “Anh Thanh Yến ~”
“Ừ.” Anh ừ một tiếng, nhẹ nhàng vu.ốt ve hoa lan trên tay: “Mạn Mạn, em đang làm gì vậy?”
Anh vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước, không có vẻ tức giận, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt. Xu Mạn không khỏi chột dạ, ánh mắt né tránh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Yến.
Hiện tại cô thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào.
“Anh Thanh Yến, em… Không phải… Cái này… Anh…” Cô quá lo lắng, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào. Cô lén nhìn Thẩm Thanh Yến, đáng tiếc cô còn không chưa nhìn thấy mắt của đối phương đã cúi đầu xuống.
Xu Mạn lo lắng nuốt một ngụm nước miếng, nếu hiện tại cô không giải thích rõ ràng, Thẩm Thanh Yến nhất định sẽ rất tức giận.
Cô lấy hết can đảm nói: “Anh Thanh Yến, anh đừng tức giận, em sợ lắm. Em không phải cố ý muốn lừa anh, em chỉ muốn kiếm tiền nuôi anh, vậy thì anh không cần vất vả như vậy. Em không phải tặng cho Vân Tụ, anh ta đồng ý chuyển tiền, em mới trao đổi với anh ta, hơn nữa anh ta cũng có bệnh… Em sợ anh không đồng ý bán hoa, cho nên mới lén giấu anh…”
Cô càng nói càng nhỏ dần.
Cô âm thầm ngẩng đầu quan sát Thẩm Thanh Yến, thấy sắc mặt anh dịu lại, lúc này mới thầm thở phào. Thật ra còn có một nguyên nhân nữa, nhưng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-trong-mot-goc-lan-thanh-tinh/2709664/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.