Đó là hạt giống thực vật có vỏ màu xanh sẫm trên vỏ hạt vẫn còn độ ấm sót lại.
Thẩm Thanh Yến cầm trong tay xem kỹ, sau đó đặt lên tủ đầu giường, tiếp tục nằm ôm Xu Mạn. Hạt giống thực vật màu xanh sẫm đó mọc ra từ trên người Xu Mạn, chỉ có Xu Mạn mới biết được tác dụng của nó.
Chẳng nhẽ khoảng thời gian Xu Mạn biến mất là vì hạt giống thực vật này sao?
Xu Mạn tỉnh lại đã là buổi trưa, cô lười biếng mở mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn vốn đang mơ màng bỗng chốc sửng sốt: “Anh Thanh Yến, anh không ngủ à?”
Một năm này Thẩm Thanh Yến gầy rộc hẳn đi, bầu mắt còn hơi xanh xao, trông vô cùng mệt mỏi. Nhưng chỉ có đôi mắt ấy vẫn rạng ngời, tràn ngập sự dịu dàng.
“Lâu lắm anh không nhìn thấy dáng vẻ của em, sợ ngủ rồi em lại chạy mất.” Thẩm Thanh Yến mím môi cười khẽ: “Đói rồi đúng không? Dậy thôi, anh đi nấu cơm, sắp trưa rồi.”
Nói rồi, Thẩm Thanh Yến chuẩn bị ngồi dậy. Nhưng Xu Mạn lại ôm chặt lấy Thẩm Thanh Yến, vùi đầu vào ngực anh: “Em không đói, em muốn cứ nằm thế này với anh, bởi vì như vậy sẽ gần anh nhất.”
Thẩm Thanh Yến vươn tay đặt lên vai cô, ôm cô thật chặt, cứ như thể chỉ có thể này mới có thể cảm nhận được sự chân thật của lúc này.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa gỗ đang hé mở, chiếu sáng cả căn phòng.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-trong-mot-goc-lan-thanh-tinh/2709648/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.