12.
Sau khi hái nguyên liệu nấu xong quay về sơn động, bầu không khí giữa tôi và Bùi Dao Châu càng trở nên lúng túng.
Bây giờ tôi không che giấu nữa, trực tiếp tránh mặt anh ấy.
Khi chuẩn bị ăn tối, tôi và Trang Dã ngồi cùng nhau xử lý con bạch tuộc mới vớt được lúc thủy triều rút.
Trang Dã đưa tay vuốt tóc giúp tôi, nói đùa: “Đáng tiếc, chị Tiểu Lộc không rung động với em, nếu không bọn mình đã thử yêu đương rồi!”
Răng rắc.
Tiếng cành cây bị bẻ gãy mạnh mẽ vang lên.
Trang Dã quay đầu nhìn lại thấy Bùi Dao Châu đang nhặt cành cây bị gãy, sau đó phi thẳng về phía Trang Dã.
Trang Dã sợ té đái, “AAA!!! Anh Châu tha cho em, em sai rồi! Em biết anh thích chị Tiểu Lộc, em cũng không dám nữa đâu.”
“Bùm” một tiếng.
Cành cây bắn trúng con bọ trên vách đá sau lưng Trang Dã.
Bùi Dao Châu lạnh nhạt nói: “Loại bọ này cắn rất đau.”
Trang Dã sợ đến nỗi chân mềm nhũn.
Khi bò dậy còn không thèm nhìn tôi một cái, chạy như bay.
Tôi: “…”
Giỏi lắm! Tên này còn dọa người nữa! Tôi trừng mắt nhìn anh quay lưng đi làm bữa tối, không thèm để ý đến anh nữa.
Một nồi bạch tuộc với nấm tươi ngon đã bị tôi nấu thảm đến không nỡ nhìn.
“Này, ăn cơm thôi.”
Tôi ngang ngược gọi một tiếng.
Bùi Dao Châu cầm bát đũa tự chế đi qua, ngồi xuống gắp một miếng.
“Ngon quá”. Anh nói.
“Nói xạo.” Tôi lườm anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, cười, “Đồ em nấu đều ngon hết.”
Tôi càng hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tra-xanh-theo-duoi-vo/3849844/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.