8.
Sau khi súp đậu phộng được bê lên, mọi người đều tấm tắc khen ngợi tay nghề của Bùi Dao Châu.
“Chị Tiểu Lộc, sao chị không ăn? Hay là trong bát ít đậu phộng quá?”
Trang Dã thân mật lại gần, múc một thì đậu phộng lớn cho tôi.
Tôi:…
Nghe tôi nói này, cảm ơn nhé.
Tôi nghiến răng, đang chuẩn bị liều mình ăn một miếng. Khuỷu tay chợt vị Bùi Dao Châu va phải.
Cả bát súp rơi vỡ tung tóe dưới đất.
Thậm chí còn văng một ít lên quần của Trang Dã.
Tôi kinh ngạc ngước đầu lên, bắt gặp ánh mắt hơi chút ảm đảm của Bùi Dao Châu.
“Xin lỗi, tôi bất cẩn quá.”
“Tôi nấu bát mì khác cho cô ăn nhé.”
“Không cần đâu, tôi tự…”
Tôi vừa nói vừa nhổm dậy muốn vào bếp, không để ý dưới chân còn có súp đậu phộng nóng hổi.
Nhìn thấy tôi sắp dẫm lên, Dao Châu giang tay, kéo eo tôi, ôm hờ tôi nhấc lên khỏi mặt đất.
Khi anh ấy nói, hơi thở nóng bừng phả vào gáy tôi.
Ngưa ngứa, âm ấm.
Bên tai tôi văng vẳng tiếng anh cố tình đè thấp xuống: “Chẳng lẽ em thích nấu cơm à?”
“Năm đó em nói thật câu nào với anh không?”
Nói câu cuối anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Giọng nói này mang một chút…oán hận không sao tả được, dường như, anh đã chịu nỗi tủi thân lớn biết bao.
Tôi nhất thời cứng đờ, bình luận lập tức chấn động.
“Lâm Lộc thật đê tiện, không có mắt à, thấy thế còn cố tình giẫm lên, khiến cho ảnh đế ôm cô ta.”
“Dừng lại đi! Tôi muốn biết Lâm Lộc và ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-tra-xanh-theo-duoi-vo/3849842/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.