Chương trước
Chương sau
EDITOR: HUỲNH TÂM
BETA: DẠ
Ngay thời điểm  Lục Dĩ Quyến ngẩn người  nhìn chằm chằm bên mặt Dung Đình, Thích Mộng đã từ cảm xúc của mình tỉnh lại,  đàng hoàn nói chuyện liên quan đến 《 Đan Tâm 》.
Tôi đã liên lạc với Cao Đạo diễn rồi, nhưng mà lại không thuận lợi như trong tưởng tượng.” Thích Mộng mở laptop thật dày màu đen của mình ra, sau đó nhịn không được mà quay cây bút ở trên tay., “Đầu tiên, cao đạo cho rằng Dĩ Quyến không có lực hiệu triệu phòng vé như Tưởng Châu, mặc dù ông ấy rất tán thưởng Dĩ Quyến, nhưng bộ phim này đầu tư rất lớn, không có khả năng mạo hiểm trên người diễn viên, Tưởng Châu đã là lựa chọn  thấp xuống rồi, mà trên người Lục Dĩ Quyến nhân tố không biết rõ còn quá nhiều, cho nên Cao đạo lựa chọn Dĩ Quyến, vẫn có rất nhiều do dự. Tiếp theo, là liên quan tới vấn đề cát-sê của Dĩ Quyến, lúc trước Dung Đình ở đây lấy tám trăm vạn, tôi nghe được tin tức bên Tưởng Châu kia là sáu trăm vạn ràng buộc cùng diễn viên khác chung công ty, nhưng là...”
Thích Mộng ngừng lại, sắc mặt có chút lúng túng nhìn về phía Lục Dĩ Quyến, “Cao đạo ra giá cho cậu là năm mươi vạn.”
Lục Dĩ Quyến mặc dù một chân bước vào vòng tròn này, nhưng cậu đối với những việc này không có nhiều nhận thức cho lắm, nhìn mặt Thích Mộng không biết phải làm sao, Dung Đình vẻ mặt ủ dột, Lục Dĩ Quyến vô cùng không đúng lúc mà mở miệng hỏi: ”Như thế nào… Rất ít sao? Thời điểm cậu đóng « Đồng Độ Sinh » chỉ cầm mười vạn nha…”
Dung Đình đưa tay bắt cậu lại, ngón trỏ vuốt nhẹ đốt ngón tay của hắn, tiếp theo nói: “Xưa đâu bằng nay, em bây giờ đã là ảnh đế Cannes, Dĩ Quyến.”
“Cho nên?”
“Cho nên, ta ra giá là hai trăm vạn.”
Thích Mộng phi thường bình tĩnh trả lời, ”Vua màn ảnh quốc tế, chỉ hai trăm vạn, đã tiện nghi cho Cao Tư Nguyên, hắn khi dễ cậu không phát triển ở trong vòng này, không có nghĩa là những người khác không hiểu quy củ, chuyện này chị sẽ cùng hắn đi sâu đàm phán, dù sao từ tám trăm vạn đến hai trăm vạn, lại còn không có trói buộc từ công ty, không cần phân chia lợi ích, không chia tiền phòng vé với hắn, đó là giá rất hời rồi, tiết kiệm đến sáu trăm vạn, đây cũng không phải là con số nhỏ, hắn có thể dùng để năng cao đẳng cấp của những diễn viên khác.”
Dung Đình gật đầu tán đồng, ”Vậy kết quả trao đổi bây giờ là?”
“Cát-sê sẽ thương nghị sau, nhưng là… Cao đạo yêu cầu để Tưởng Châu cùng Dĩ Quyến đồng thời đi công ty của hắn thử vai, lựa chọn nhân vật thích hợp nhất.”
Vốn dĩ Dung Đình còn mang theo vài phần nghiêm túc, cũng nhịn không được cười bất đắc dĩ, “Cao đạo thật đúng là… Thú vị.”
Cùng lúc đó.
”Rốt cuộc Lục Dĩ Quyến có lai lịch gì? Cao Tư Nguyên là bị ấm đầu đi! Thế nhưng muốn Lục Dĩ Quyến và cậu cùng một chỗ thử vai!”
Tưởng Châu mang theo mấy phần lửa giận thể hiện trên mặt, tiện tay ném xuống đất.
”Người mới từ đâu tới, đáng giá để cậu cùng người mới kia thử sức? Cầm được một giải Cannes thật sự coi chính mình ở trong nước có thể xông pha? Dung Đình cũng đáng thương, hao tổn tâm cơ chen vào Cannes, tất cả quan hệ xã hội toàn bộ đổ sông đổ biển, lại tiện nghi cho Lục Dĩ Quyến!”
Mà người đại diện của Tưởng Châu, lại trầm mặc đứng sau lưng hắn.
Người ở ngoài vòng nhìn vào, có lẽ sẽ cảm thấy Tưởng Châu cùng ảnh đế Cannes Lục Dĩ Quyến cạnh tranh nhân vật là trèo cao, nhưng trên thực tế, vòng tròn trong nước có quy tắc trò chơi của mình,, không nói đến Lục Dĩ Quyến đoạt được ảnh đế Cannes, đơn giản là ngoài ý muốn, nói dễ nghe gọi là “Hắc mã”, nói khó nghe chính là “Bánh từ trên trời rớt xuống”, về việc hắn vô tình cầm đến giải thưởng giá trị này, kỳ thật còn lâu mới có được độ cao mà người ngoài tưởng tượng, bây giờ nói về việc  Lục Dĩ Quyến trở lại trong nước, gặp Tưởng Châu, như thường lệ muốn lui một bước, hô một tiếng lão sư.
Ngoại trừ cùng tuổi, cùng thế hệ diễn viên cạnh tranh bên trong hắn có thể giành được tiên cơ, thực sự cùng Dung Đình, Tưởng Châu thực sự sẽ không lo sẽ có người đem hắn coi trọng chỉ vì danh hiệu ảnh đế.
Bởi vậy, bất luận là Dung Đình hay là Tưởng Châu, bọn hắn cũng sẽ không đem Lục Dĩ Quyến coi là đối thủ cạnh tranh.
—— nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Dĩ Quyến liền đến tranh giành.
Tưởng Châu thở hổn hển, nghiễm nhiên bị người đại diện Ngô vĩnh hân vừa mới thông tri tin tức của hắn tức giận đến không nhẹ.
Ngô Vĩnh Hân tùy ý Tưởng Châu tức  giận một hồi, chờ hắn tỉnh táo một chút, lúc này mới hướng hắn giải thích: “Kỳ thật cái này đối với cậu cũng không phải là chuyện xấu, đầu tiên, sản xuất từ đầu đến giờ đều coi trọng cậu, có thể chứng minh kĩ thuật của cậu thắng ảnh đế Cannes, đến lúc đó có thể lẫn lộn một chút, tiếp theo, Dung Đình thụ thương, chí ít ba tháng tới không cách nào xuất hiện, hắn diễn xong « Hỉ Tòng Thiên Hàng » liền đi Cannes, đến lúc đó không tiếp tục diễn tác phẩm nào nữa, nếu đứng từ góc độ này, ít nhất trong nữa năm hắn sẽ không có nổi tác phẩm nổi bật nào, không có tác phẩm nào được ra mắt, nếu như chúng ta đầy đủ may mắn, mãi cho đến kỳ nghỉ hè sang năm, toàn bộ rạp chiếu phim đều sẽ là thiên hạ của cậu.”
Tưởng Châu cuối cùng bình tĩnh một chút, hắn nở một nụ cười nham hiểm, ” Không sai, nếu như có thể cầm tới 《 Đan Tâm 》, tôi khẳng định có thể cầm tới giải ảnh đế trước khi Dung Đình tái xuất.”
Ngô Vĩnh Hân nghĩ tới đây cũng là nhịn không được giơ lên khóe miệng, “Trừ việc đó ra, tôi còn thăm dò  được từ  bên Cao đạo, sở dĩ Lục Dĩ Quyến có thể cùng cậu tranh giành cơ hội, là do Thích Mộng  người đại diện mới của Dung Đình giật dây, Thích Mộng là ai, không cần tôi giới thiệu cho cậu đi? Từ nhỏ được trong nhà nuông chiều mà lớn lên, không giữ được bình tĩnh, mắt thấy Dung Đình bên này không thể đi ra tiếp diễn, lập tức thu nạp Lục Dĩ Quyến, chỉ sợ muốn cùng hắn ký hợp đồng.”
Đầu óc Tưởng Châu không tốt bằng một nửa Ngô Vĩnh Hân, nghe cô ta nói đến đây, cũng chưa thật rõ rãng, ” Vậy thì thế nào đâu? Ở dưới tay ngươi không phải cũng có nghệ nhân khác?”
Ngô Vĩnh Hân liếc mắt, “Những người kia có thể cùng Lục Dĩ Quyến đánh đồng? Từ xưa đến nay bọn hắn đều kiếm ăn từ chỗ ngươi, Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình, coi như không cùng giai đoạn diễn viên, cũng tuyệt đối là có dính liếu tài nguyên với nhau, mặc kệ Thích Mộng dùng nhiều ít công phu trên người Lục Dĩ Quyến, đối với Dung Đình đều là tổn thất không thể thay đổi! Cần Lục Dĩ Quyến không quá vô dụng, Dung Đình từ nay về sau, liền tuyệt đối sẽ không giống năm nay chèn ép ngươi nữa!”
Mấy câu nói như vậy, mới vừa rồi mắng Lục Dĩ Quyến, Tưởng Châu lập tức cảm nhận đại biến, nhân của địch nhân chính là bằng hữu! Chỉ cần Lục Dĩ Quyến đoạt không đi nhân vật của hắn, Tưởng Châu quyết định, vẫn là phải đối xử tốt với hậu bối này.
Mười một ngày nghỉ kết thúc, Lục Dĩ Quyến vừa mới ở trường học siêng năng hai tuần lễ, lại lần nữa bốc hơi khỏi nhân gian.
Bất quá cùng lần trước quay chụp « Đồng Độ Sinh » khác biệt, bạn học của Lục Dĩ Quyến rất nhanh liền từ trên mạng thấy được tin tức liên quan tới hắn.
”Theo nguồn tin đáng tin cậy vạch trần, Lục Dĩ Quyến cùng Tưởng Châu vừa mới cùng nhau tiến vào phòng làm việc của Cao Tư Nguyên, có lẽ đang cùng nhau cạnh tranh vai nam chính vốn dĩ của Dung Đình 《 Đan Tâm 》.”
Hạ Cừ là cái người thứ nhất đem tin tức này đưa đến lớp học, trong nháy mắt, toàn lớp gần như sôi trào.
“Ngọa tào… Tưởng Châu lại tới ăn cơm thừa từ Dung Đình của tôi! Thật đáng thương!”
“Ai, đừng nói như vậy chớ! Tôi làm sao nhịn não bổ ra cảnh Lỗ ca giơ lưỡi lê thay Dung Đình của tôi báo thù Tưởng Châu  đây!”
“Ha ha ha trời ạ! Lỗ ca quật khởi! Ta quyết định gửi nhắn tin chúc phúc Lỗ ca!”
“Ta cũng đi!!”
Thế là, ngay tại Lục Dĩ Quyến cùng Tưởng Châu gặp mặt hàn huyên trong năm phút đầu, điện thoại trong túi cơ hồ không có lúc nào yên tĩnh.
Lục Dĩ Quyến cảm thấy rất xấu hổ.
Mà ở phía đối diện của cậu, Tưởng Châu đem nửa gương mặt đều giấu sau kính râm, nhẹ gật đầu, rất là “Tha thứ” mở miệng: “Lục đồng học bề bộn nhiều việc nha, không có việc gì không có việc gì, ngươi bận bịu ngươi cứ đi đi.”
Khác với Dung Đình lúc nào cũng giày da âu phục, Tưởng Châu hôm nay mặc một chiếc quần jien nhỏ chín phần, màu xanh lục CDgplay ngắn tee,( khúc này của tác giả chứ không phải tui chém đâu) Trên bờ vai còn choàng một cái áo sơmi màu trắng, tại ngực đính một cái nơ. Nếu chỉ nhìn trang phục, thật sự không giống với một người ba mươi tuổi… Vậy nên cũng khó trách Tưởng Châu phá lệ hấp dẫn fan cuồng trẻ người non dạ.
Đương nhiên, gần một năm, Tưởng Châu tựa hồ cũng đang cố gắng chuyển hình, đập nhiều kịch hiện đại, hắn không chỉ có bắt đầu tiếp xúc một chút trung đại, cổ trang diễn, tiếp một chút phỏng vấn, tạp chí, cũng đều hướng đến hình tượng nam nhân thành thục.
Nhưng từ hắn thiên về nhu hòa, chưa đủ từ ngoại hình để đánh giá, Tưởng Châu cố gắng trước mắt còn chưa có thụ hoạch lớn.
Mà chính Tưởng Châu, tựa hồ cũng hoàn toàn không có thoát khỏi khí chất đại nam hài non nớt, cho dù hôm nay trường hợp chính thức, vẫn thích mặc quần áo thoải mái.
== đương nhiên, Lục Dĩ Quyến cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.
Cậu mặc vào chính là quần đùi vải ka-ki, áo màu xám tro nhạt ngắn tay, giày thì là Tam Diệp Thảo giày thể thao, bởi vì Bắc Kinh sớm tối đã bắt đầu chuyển lạnh, hắn còn mang theo một kiện áo khoác màu trắng.
Toàn thân cao thấp, mười phần khí chất học sinh.
Bất quá, cái này cũng không ảnh hưởng Lục Dĩ Quyến đối Tưởng Châu oán thầm —— đối phương thật là so với hắn cái này thật ·gay còn gay hơn.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng Tưởng Châu đi diễn Ngu Trung đến tột cùng là hiệu quả gì.
Chống lên bộ kia phi ngư phục sao?
Đáng tiếc, Tưởng Châu khí chất ôn hòa, lại làm cho Lục Dĩ Quyến cũng không cách nào biểu hiện ra quá nhiều không thích, hắn khách khí cười cười, “Tương lão sư đừng nóng giận, tôi đi xem một chút là ai gọi điện thoại tới…”
Tưởng Châu cười một tiếng, “Ai nha, tôi như thế nào sẽ tức giận, tiểu hài nhi các ngươi a, thế gian phồn hoa, tất cả mọi người là như thế tới.”
Nói xong, Tưởng Châu cũng kết thúc cuộc trò chuyện, xoay người đi để hội họp cùng người đại diện của mình.
Lục Dĩ Quyến rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trước kia hắn cảm thấy Dung Đình đối người sống quả thực là lạnh lùng lại bạc tình, thực sự khó ở chung, nhưng trên thực tế… Tưởng Châu loại này khéo léo lão hồ ly mới càng khó tiếp xúc.
Mắt nhìn đồng học các loại trò đùa giọng điệu tin nhắn, Lục Dĩ Quyến có phần bất đắc dĩ đưa di động đang rung lên không ngừng về trong túi, mặc cho bọn họ đùa giỡn.
Mà đúng lúc này, trợ lý của Cao Tư Nguyên từ trong văn phòng ra, “Tương lão sư, Lục lão sư, Cao đạo mời hai người vào.”
Lục Dĩ Quyến đến gần văn phòng.
Hắn lúc này mới phát hiện, người đang ngồi bên trong, ngoại trừ Cao Tư Nguyên, còn có mấy vị đại lão nhìn quen mặt ở trong vòng…… Đây là 《 Đan Tâm 》 nhà sản xuất, sản xuất trợ lý, sản xuất chủ nhiệm… Còn có một người nhìn như kiểm sinh, hơn phân nửa là phó đạo diễn.
Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên ý thức được…
Cao Tư Nguyên chỉ sợ cũng không phải là cố ý làm khó dễ bọn hắn, mà là đoàn làm phim diễn viên biến động, đã kinh động đến phía đầu tư. 《 Đan Tâm 》
Nói một cách khác, tại lần thử sức này, quyền lên tiếng của Cao Tư Nguyên đã không cao lắm.
Nhìn xem rõ ràng Cao Tư Nguyên mang theo một nụ cười khổ, Lục Dĩ Quyến lại nhịn không được nhìn đến Tưởng Châu ở trước mặt hắn.
Trên mặt của đối phương, đã không nhịn được lộ ra nắm chắc thắng lợi trong tay mỉm cười.
Mà không ít người, ngồi tại trái phải của Cao Tư Nguyên, cũng đều nhao nhao đứng người lên, tuần tự cùng Tưởng Châu nắm tay hàn huyên.
Tựa hồ trận thử sức này còn chưa bắt đầu, liền đã có kết quả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.