Editor: Thuỵ Miên (Hải Nguyễn)
Lục Dĩ Quyến vừa lên đến sân khấu của hội trường nhỏ, giám khảo bên dưới dường như lập tức liền thì thầm to nhỏ.
Phần lớn những giám khảo này đều là các giáo sư của các học viện điện ảnh và truyền hình, nửa đời người dành cho việc nghiên cứu lý luận, mỗi người đều là những học giả lão làng. Lúc trước thấy một ít tin tức về Lục Dĩ Quyến, kỳ thật cũng không để lại ấn tương sâu sắc lắm.
Một sinh viên hệ đạo diễn, nửa đường chạy đi đóng phim, nhìn thế nào cũng không thấy có vẻ thật sự thích học cái ngành đạo diễn này.
Bọn họ trao đổi đơn giản vài câu, phát hiện đạt chung nhận thức, lúc này mới chuyển lực chú ý về phía sân khấu, mà lúc này, phần trình bày của Triệu Tuyết Huyên cũng hoàn thiện hơn một nửa.
Dùng ánh mắt có phần phê phán, ban giám khảo chờ mong phần phân tích của Lục Dĩ Quyến.
Rất nhanh, Microphone từ tay Triệu Tuyết Huyên chuyển đến cho Lục Dĩ Quyến.
“Xin chào các vị giám khảo, tôi là Lục Dĩ Quyến từ Ương Ảnh, sau đây tôi sẽ trình bày phần tiếp theo.”
Thái độ bình thản khiêm tốn, một chút cũng không có ỷ vào bản thân là ảnh đế mà kiêu căng… một vài giám khảo lại trao đổi ánh mắt, ấn tượng có chút thay đổi.
Đương nhiên, sở dĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy, thật ra là bởi vì bạn học tiểu Lục căn bản không ý thức được ban giám khảo biết đến cậu.
“Dụng ý của chiếc gương là vật tương trưng cho sự giải phóng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-thanh-song/776014/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.