Thời tiết đã ấm hơn, Lục Dĩ Quyến cởi quần xong chỉ còn lại một đôi chân cùng… Dung Đình bắt buộc mình dời mắt sang nơi khác, thế nhưng Lục Dĩ Quyến còn gọi lại: “Sư ca, giúp em cầm lấy một chút!”
Quần ướt sũng rất khó chịu, Lục Dĩ Quyến vô cùng ghét bỏ nó, trong lòng còn không khỏi thầm oán Dung Đình, tuy rằng cậu biết mình ngủ say, đánh thức không dễ, nhưng cách làm của Dung Đình cũng quá thô bạo!
Không có tí xíu thương hoa tiếc ngọc nào hết! o( ̄ヘ ̄o#)
Mang theo tâm lý trả thù đầy ngây thơ, Lục Dĩ Quyến ước gì nhanh chóng đem quần mình trao sang tay Dung Đình.
Kết quả là Dung Đình đứng ở bên ngoài bồn tắm, cứ như không nghe thấy được, chỉ có cơ bên gáy căng lên, tỏ rõ Dung Đình quả thật có nghe được.
Lục Dĩ Quyến căng thẳng, đầu óc vốn còn mờ mịt bỗng nhiên hoạt động rõ ràng, xong đời! Có phải là mình dỗi rồi chọc giận Dung Đình không?
May mà, Dung Đình chỉ ngắc ngứ một chút liền cầm lấy quần, đặt lên giá cho cậu, chỉ còn giọng nói có vẻ là lạ: “Em tắm đi, anh ra trước.”
Phòng ở ấm áp khiến Lục Dĩ Quyến cho dù đứng cũng thấy buồn ngủ, cậu không để ý Dung Đình, nhanh chóng cởi quần áo vò thành một đống ném dưới sàn.
Dung Đình đang chạy ra khỏi phòng tắm nhịn không được tạm dừng bước, ánh mắt liếc nhìn về phía gương, hơi nước bốc lên khiến hình ảnh phản chiếu không được rõ ràng cho lắm, chỉ thấy bóng người Lục Dĩ Quyến mờ ảo, đối phương dừng tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-thanh-song/776001/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.