Mạc Tây Thừa bị đánh mặt đều lệch qua một bên, trên gương mặt đau rát, loại cảm giác này, anh không lạ lẫm.
Từ nhỏ đến lớn, không biết bị Diêu Lỵ Lỵ đánh qua bao nhiêu lần.
Anh không phải là không có phản kháng qua.
Khi còn bé tuổi còn nhỏ, lúc bị đánh không phản kháng được.
Về sau, anh liền hiểu.
Lần lên trung học, thi thử giữa kỳ, anh bị đè nén nhiều năm như vậy, thực sự không muốn đè nén lần nữa.
Cho nên mỗi một môn thi, đều thi 60 điểm.
Muốn thi kém một chút rất dễ dàng, nhưng muốn mỗi môn đều thi ra 60 điểm, rất khó.
Cũng chính là lần đó, cha Mạc và Lật Thư, đều hiểu năng lực học tập của anh.
Cho nên, ngay lúc Mạc Chấp dương dương đắc ý khoe khoang điểm, Lật Thư cho Mạc Chấp một cái mặt lạnh.
Cha Mạc liền nói vài lời không tốt với Diêu Lỵ Lỵ.
Khi đó, sắc mặt Diêu Lỵ Lỵ cũng thay đổi, về tới nhà, trực tiếp muốn động thủ đánh anh.
Anh không có đánh lại, anh chỉ tránh né, sau đó nhìn Diêu Lỵ Lỵ mở miệng nói: "Con không sai!"
Sau đó, anh đeo cặp sách, chạy đi.
Khi đó, anh thật sự muốn rời nhà trốn đi.
Rời đi cái gia đình đầy vết nhơ đó.
Một mình anh, đeo cặp sách, đi trên đường phố.
Thiếu niên mười mấy tuổi, mờ mịt nhìn về phía trước.
Anh cũng không biết mình đi được bao lâu, lưu lạc bao lâu, đến sáng sớm ngày thứ hai, có một chiếc xe dừng trước mặt anh.
Sau đó, Lật Thư ưu nhã từ trong xe, đi xuống.
Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577771/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.