"Noãn Noãn, Noãn Noãn!"
Thẩm Lương Xuyên nhìn thấy, Thẩm Tử Hào đặt tất cả lực chú ý ở trên người Hạ Noãn Noãn, đương nhiên cũng nhìn thấy.
Cậu ta kinh hô một tiếng, hưng phấn xông ra ngoài: "Bác sĩ, bác sĩ!"
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ và y tá đi đến, kiểm tra thân thể cho Hạ Noãn Noãn, bác sĩ nhìn về phía mấy người: "Chúc mừng, cuối cùng bệnh nhân có ý thức, lập tức sẽ tỉnh lại!!"
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, hai mắt biến đỏ bừng.
Cậu ta canh giữ ở trước giường bệnh, nắm thật chặt tay Hạ Noãn Noãn.
Lại qua mấy giờ, lông mi Hạ Noãn Noãn run rẩy mấy lần, cuối cùng tỉnh táo lại.
Trong lúc tỉnh lại, cô nhìn thấy gương mặt Thẩm Tử Hào vui đến phát khóc.
Cô hơi sững sờ, một lúc sau mới cười.
Ty hai người nắm thật chặt vào nhau.
"Noãn Noãn, chúng ta về sau sẽ không chia lìa, anh thề, về sau anh sẽ không bao giờ không tin em nữa."...
Trong phòng bệnh của Noãn Noãn vui mưng, bên ngoài phòng bệnh, tâm Thẩm Lương Xuyên lại vô cùng đau đớn.
Hạ Diệp Hoa đứng ở bên cạnh anh, nhìn người trong phòng bệnh, cũng kích động rơi xuống nước mắt.
Sau đó bà liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Tử Hào rất vui vẻ, con thì sao? Rốt cuộc Tiểu Kiều ở đâu, chắc con đã biết. Đến cùng vì sao không giải thích được khúc mắc, để cho hai con không thể ở cùng nhau?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, chậm rãi buông con ngươi.
Đến cùng có khúc mắc gì không giải được...
Thẩm Lương Xuyên hít vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577730/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.