Thi Niệm Diêu lập tức chớp mắt, sau đó ho khan một tiếng: " Em, em dự định trở về tiếp tục làm diễn viên quần chúng! Đoàn làm phim các anh... Còn thiếu người không?"
Nói xong, liền trông mong nhìn Mạc Tây Thừa.
Nếu như anh giữ cô lại, như vậy thì nói rõ, còn thích cô.
Nếu như không giữ cô lại, vậy đã nói rõ, anh không thích cô.
Nghĩ như vậy, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Không thiếu diễn viên quần chúng."
Thi Niệm Diêu thõng bả vai xuống, vẻ mặt trắng bệch
Vừa rồi Mạc Tây Thừa thừa nhận mình là bạn gái của anh, cô còn tưởng rằng, Mạc Tây Thừa tiếp nhận cô.
Thì ra, đều là cô tự mình đa tình!
Nhưng như thế này, vì sao ôm cô!
A a!
Bộ dạng Thi Niệm Diêu như đưa đám, giống như một con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, để Mạc Tây Thừa không nhịn được cười.
Sau đó, anh bỗng nhiên đưa tay ra, coa đầu cô: "Nhưng trợ lý của tôi, vừa vặn xin phép về nhà, cho nên tạm thời tôi thiếu một trợ lý, không biết Thi tiểu thư có cảm thấy hứng thú không?"
Thi Niệm Diêu: "... Hả?"
Vui sướng bất thình lình, để cho cô cảm thấy, chính mình quả thực là nghe nhầm rồi!
Bộ dạng đáng yêu kia, khiến Mạc Tây Thừa không nhịn cười được.
Anh cười một tiếng, nhất thời giống như nụ hoa nở rộ, khiến Thi Niệm Diêu nhìn ngây người.
Sau cùng, cuối cùng cô kịp phản ứng, lập tức nhảy dựng lên: " Ý của anh là, em có thể ở lại, đúng không?"
Mạc Tây Thừa nhìn dáng vẻ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577682/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.