Đã nói Thẩm ảnh đế qua phòng thay đồ mà!
Vì sao còn ở phòng hóa trang!
Cô và trợ lý liếc nhau, hai người đồng loạt cúi đầu.
Sau đó, chậm rãi di chuyển ra cửa.
Đến cửa, cô liền ho khan một tiếng, trợ lý yên lặng mở cửa phòng ra, sau đó vèo một cái tử, chạy ra ngoài.
Kiều Luyến đang định chuồn đi, lại đột nhiên nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Đè nam thần sao?"
Thân thể Kiều Luyến cứng đờ.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt va chạm với Thẩm Lương Xuyên.
Lúc này Kiều Luyến thật sự là có một loại xúc động muốn khóc rồi.
Tại sao có loại tình huống hiện tại?
Tình huống của hai người bọn họ, sau khi gặp mặt không phải là thút thít sao? Không phải chua xót khổ sở sao?
Nhưng loại tràng diện lúng túng bây giờ là sao?
Kiều Luyến cúi đầu, ho khan một tiếng, nỗ lực để cho mình hồi phục lý trí, sau đó cô liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " cái kia... Gần đây anh ngủ có ngon không?"
"Ừm." Thẩm Lương Xuyên trả lời: "Rất tốt."
Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra, thật sự sợ hãi anh lại quyết chống.
Tầm mắt của cô, liền bắt đầu nhìn sang bốn phía, rơi vào vách tường phía sau anh, "Cái kia, mẹ tốt không?"
"Không tốt."
Kiều Luyến sững sờ, "A? Bệnh tim của mẹ tái phát sao?"
"Không, nhưng sau khi em đi, mẹ liền không có cười qua."
Trong lòng Kiều Luyến chua xót, cô cúi thấp đầu xuống, "Không sao, còn có Noãn Noãn có thể thay thế em làm bạn với nà, về sau mẹ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577660/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.