Tài xế cung kính đứng ở bên cạnh, hai bảo vệ, cũng đứng sừng sững ở đó, không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Nam Trạch thâm thúy nhìn chằm chằm phía trước, sau cùng chậm rãi buông con ngươi xuống.
Anh ta di chuyển, đi vào trong khi nghĩa trang.
-
Kiều Luyến không biết mình ở chỗ này bao lâu, chỉ là sau cùng đứng lên, nhìn ngồi mộ mà chậm rãi mở miệng nói: "Cha mẹ, lần này con trở về, không có ý định về Bắc Kinh lại. Con ở Tô Châu tra tìm chân tướng năm đó. Hôm nay con đi trước, muốn tìm một chỗ ở lại, chờ đến hai ngày nữa, con trở lại thăm mọi người."
Nói đến đây, cô đứng lên, xốc hành lý, đi qua cửa khác của nghĩa trang.
Ngay khi thân hình của cô, biến mất ở góc rẽ, cuối cùng Lục Nam Trạch đã đi tới.
Anh ta bình tĩnh đứng ở trước mộ cha mẹ Kiều, ánh mắt nhìn bọn họ, mang theo tĩnh mịch.
Thế nhưng anh ta chậm rãi đi tới, lại nhất thời sững sờ.
Trong không khí có loại hơi thở quen thuộc...
Anh ta dùng sức cẩn thận ngửi một chút, thế nhưng một trận gió thổi tới.
Hơi thở trong không khid nhất thời biến mất.
Lục Nam Trạch không nhịn được cười khổ một cái.
Người luôn luôn phách lối, giờ phút này lại có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Chú, dì, con lại cảm thấy mình ngửi thấy hơi thở của Luyến Luyến. Nhất định là conđiên rồi..."
"Chú dì, gần đây mọi người khỏe không?"
-
Kiều Luyến ra khỏi nghĩa trang, liền chặn lại một chiếc xe taxi ở bên ngoài.
Hôm nay sắc trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577591/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.