Năm đó Hạ Diệp Hoa mang Thẩm Lương Xuyên đi, tịnh thân ra khỏi nhà, cậu ta mới mười lăm tuổi.
Đang đứng ở giữa kỳ thiếu niên phản nghịch.
Hạ Diệp Hoa rời đi, để cậu ta bỗng nhiên mất đi tình thương của mẹ, cũng làm cho cậu ta lúc này, trở nên vô cùng mẫn cảm và hoảng hốt.
Cậu ta không có cảm giác an toàn.
Nếu như nói, năm đó mẹ rời đi cái nhà này, không có mang Thẩm Lương Xuyên, có lẽ cậu ta còn không như vậy.
Khi đó, bà không có bất kỳ dấu hiệu gì mang theo Thẩm Lương Xuyên rời đi, đã để cho cậu ta thường xuyên ở trong đêm khuya hỏi ý kiến mình.
Không phải bởi vì mình làm không tốt, không phải bởi vì bình thường cậu ta thường xuyên khiến tức giận, cho nên mẹ và anh trai mới có thể không cần cậu ta nữa...
Cậu ta rất muốn chăm sóc mẹ, cậu ta rất cần một ngôi nhà.
Nhất là lúc ấy...
Cậu ta là niên thiếu vô tri, chạy ra nước ngoài du học.
Ở trong quốc gia xa lạ, vô cùng nhớ cái nhà này.
Thế nhưng khi caauj ta mơ ước trong ngày nghỉ có thể trở về nhà cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, lại được cho biết tin dữ này.
Đến nay cậu ta còn nhớ rõ, lúc ấy cha gọi điện thoại cho cậu ta, nói mẹ mang theo anh trai rời đi, khi đó cậu ta cách điện thoại di động, cách biển rộng mênh mông, nơi tha hương đất khách, hỏi thăm cha: "Vậy con thì sao?"
Kỳ thật, chính cậu ta cũng không biết, một câu nói kia là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577580/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.