Thẩm Tu bị lời nói này làm nghẹn: " Ta không phải ý này."
Sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Hào, ánh mắt lại rơi ra phía sau cậu ta: "Thế nào, giữ lại rồi sao?"
Ông ta khịt mũi coi thường: "Cho là làm ồn ào vậy, liền có thể trở về sao? Nói cho cô biết, Thẩm gia chúng tôi không thể nhượng bộ! Một khóc hai nháo ba thắt cổ!"
Ông ta châm chọc nói xong câu đó, liền nhìn ra sau lưng Thẩm Tử Hào, thế nhưng, sau lưng Thẩm Tử Hào, lại rỗng tuếch, không có người theo vào.
Thẩm Tu sững sờ, "Hạ Noãn Noãn đâu?"
Thẩm Tử Hào đã không biết nên nói cái gì rồi.
Cậu ta chỉ đứng ở đó, nhìn chằm chằm Thẩm Tu.
Sau đó lại lần quay đầu nhìn về phía nhóm giúp việc.
Những người kia cúi đầu, thế nhưng ánh mắt nhìn cậu ta, mang theo thương hại, còn có một số người, nghe được Thẩm Tu nhắc tới Hạ Noãn Noãn, liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Làm giúp việc nhà họ, thu nhập mỗi tháng đều hơn vạn.
Cho nên năm vạn đối với bọn họ mà nói, thật sự cũng không tính là gì.
Giờ này khắc này, trong lòng của họ, khẳng định đều khi dễ Hạ Noãn Noãn.
Cuối cùng cậu ta mình bạch câu nói kia của Hạ Noãn Noãn, là có ý gì rồi...
Thẩm Tử Hào không khỏi mang theo tức giận, cậu ta ngẩng đầu lên, muốn nói chút gì, lại đối đầu ánh mắt ân cần của Mai Phượng, dừng một chút, nuốt xuống.
Một lúc sau, cậu ta mới mở miệng nói: "Qua mấy ngày cô ấy sẽ lại về nhà."
Thẩm Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577575/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.