🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kiều Luyến nắm lấy nắm tay, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên trên giường bệnh.
-
Lúc Thẩm Lương Xuyên tỉnh lại, anh đã nặng ngủ sáu, bảy tiếng.
Đã thật lâu không có ngủ qua như vậy.
Có lẽ là truyền một chút dịch, mang theo tác dụng trấn định, cho nên một giấc này, anh ngủ rất sâu.
Sau đến anh không có nằm mơ.
Cảm giác trong khoảng thời gian này, tinh lực biến mất, giống như đều trở về một nửa, để anh nhẹ nhàng thở ra.
Chính anh đều biết, nếu như tiếp tục mất ngủ, chỉ sợ thân thể này sắp không kiên trì được nữa rồi.
Hiện tại, lại cho anh một cơ hội thở dốc.
Thẩm Lương Xuyên động người, muốn dậy.
Thế nhưng chân lại đau đớn.
Từ trước đến nay anh không tỏ vẻ ra mặt, cho nên nhíu chặt lông mày, không có nói câu nào.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cái chân kia.
Bị đụng hôn mê, xông vào não. Để chính anh cũng nhịn không được cười lên.
Lúc ấy anh thế nào?
Làm sao lại nhìn thấy Mạc Vô Tâm, đứng trước mặt chiếc xe kia?
Vậy mà giống như quỷ nhập vào người, không quan tâm liền lao đến.
Tiểu Kiều và mẹ, khẳng định đều bị dọa sợ?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu, liền phát hiện trên ghế sa lon, Hạ Diệp Hoa đã dựa vào lẳng lặng ngủ thiếp đi.
Anh hơi sững sờ.
Tiểu Kiều đâu?
Anh nhíu mày, đang muốn xuống giường tìm kiếm, cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc của Kiều Luyến xuất hiện tại chỗ.
Lúc thấy Kiều Luyến, tâm Thẩm Lương Xuyên, lập tức rơi về vị trí.
Kiều Luyến cười nói dịu dàng đứng đó: " Anh tỉnh rồi? Có phải đói bụng hay không? Em nấu canh móng giò cho anh! Đều nói ăn cái gì sửa cái đấy, chân của anh bị thương, mấy ngày gần đây, anh phải ăn nhiều canh móng giò!"
Nhìn bộ dạng ranh mãnh của Kiều Luyến, Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu: " Được."
Anh nở nụ cười.
Cái nụ cười kia, giống như là mang ánh sáng, sáng chói cả phòng.
Chiếu cho Kiều Luyến, cảm thấy hốc mắt có chút mỏi nhừ.
Cô liền vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đi tới bên cạnh, đổ canh ra, đưa cho anh.
Thẩm Lương Xuyên nhìn thoáng qua, canh đỗ móng giò, bình thường đều là phụ nữ có thai mới ăn, nhìn bóng nhẫy, có chút buồn nôn.
Anh nhíu lông mày: " Xương cốt bị thương, anh không phải nên ăn nhiều xương sườn sao? Tại sao là là chân heo?"
Kiều Luyến nhất thời trừng mắt lạnh lùng: "Để anh uống anh cứ uống, làm sao nói nhảm nhiều vậy!"
Nói xong, liền bỏ bát vào trong tay Thẩm Lương Xuyên: "Uống nhanh!"
Thẩm Lương Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô, kìm nén một hơi uống vào.
Chờ đến khi uống canh xong, Hạ Diệp Hoa cũng tỉnh lại.
Trông thấy Kiều Luyến, lập tức mở miệng: "Con trở lại rồi hả?"
Kiều Luyến gật đầu: " Mẹ, mẹ về nhà đi. Nơi này có con chăm anh ấy là được!"
Hạ Diệp Hoa không yên lòng: "Thế nhưng..."
"Mẹ, còn nhưng gì." Kiều Luyến cười híp mắt nhìn bà: " Anh ấy bị thương ở chân, cũng không phải địa phương khác, không có chuyện gì. Ngược lại là mẹ, thân thể không tốt, nếu bị cao huyết áp thì làm sao bây giờ?"
Hạ Diệp Hoa chỉ có thể gật đầu: " Được rồi."
Chờ đến khi Hạ Diệp Hoa rời đi, Kiều Luyến lại lấy hộp cơm ra, đem món ăn phối hợp dinh dưỡng ra.
Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên ăn xong, cô tùy tiện thu dọn một chút.
Sau đó liền bưng đến phòng vệ sinh bên cạnh rửa.
Rửa ráy sạch sẽ, cô liền đi ra, bận rộn, giống như là cô vợ nhỏ.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô, cảm thấy rất an tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.