Kiều Luyến nắm lấy nắm tay, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên trên giường bệnh.
-
Lúc Thẩm Lương Xuyên tỉnh lại, anh đã nặng ngủ sáu, bảy tiếng.
Đã thật lâu không có ngủ qua như vậy.
Có lẽ là truyền một chút dịch, mang theo tác dụng trấn định, cho nên một giấc này, anh ngủ rất sâu.
Sau đến anh không có nằm mơ.
Cảm giác trong khoảng thời gian này, tinh lực biến mất, giống như đều trở về một nửa, để anh nhẹ nhàng thở ra.
Chính anh đều biết, nếu như tiếp tục mất ngủ, chỉ sợ thân thể này sắp không kiên trì được nữa rồi.
Hiện tại, lại cho anh một cơ hội thở dốc.
Thẩm Lương Xuyên động người, muốn dậy.
Thế nhưng chân lại đau đớn.
Từ trước đến nay anh không tỏ vẻ ra mặt, cho nên nhíu chặt lông mày, không có nói câu nào.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cái chân kia.
Bị đụng hôn mê, xông vào não. Để chính anh cũng nhịn không được cười lên.
Lúc ấy anh thế nào?
Làm sao lại nhìn thấy Mạc Vô Tâm, đứng trước mặt chiếc xe kia?
Vậy mà giống như quỷ nhập vào người, không quan tâm liền lao đến.
Tiểu Kiều và mẹ, khẳng định đều bị dọa sợ?
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bỗng dưng ngẩng đầu, liền phát hiện trên ghế sa lon, Hạ Diệp Hoa đã dựa vào lẳng lặng ngủ thiếp đi.
Anh hơi sững sờ.
Tiểu Kiều đâu?
Anh nhíu mày, đang muốn xuống giường tìm kiếm, cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc của Kiều Luyến xuất hiện tại chỗ.
Lúc thấy Kiều Luyến, tâm Thẩm Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577560/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.