Từ bề ngoài nhìn vào, Thẩm Lương Xuyên không giống như là dáng vẻ có bệnh.
Khí sắc tốt, cảm xúc tốt, anh có tự chủ mạnh, để cho người ta biết anh có ngủ hay không, đều không phân biệt được.
Chỉ khi không có người, anh mới có thể cho thấy sự yếu đuối của chính mình.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, siết chặt nắm tay
Anh càng như vậy, cô càng đau lòng.
Đêm qua, cô cố ý để cho mình không có ngủ.
Liền nằm ở trên giường như vậy, thẳng đến hừng đông.
Loại cảm giác từng giây từng phút, một ngày bằng một năm, quả thực là quá kinh khủng.
Chính mình chỉ mất ngủ một đêm, thế nhưng anh đã liên tục hơn nửa tháng.
-
Kiều Luyến và Tống Nguyên Hi hẹn năm giờ chiều, gặp mặt ỏ chỗ bác sĩ tâm lý.
Kiều Luyến bốn giờ, liền chạy tới bên ngoài gian phòng đợi hai giờ, Tống Nguyên Hi vẫn không tới.
Bác sĩ tâm lý có chút bận tâm: "Tống tiểu thư, sẽ không tới chứ?"
Kiều Luyến nghĩ đến cái gì, siết chặt nắm tay.
Tống Nguyên Hi hận cô.
Cho nên, chỉ cần không để cho cô tốt, cô ta đều nguyện ý làm.
Kỳ thật, cô cũng biết, để Tống Nguyên Hi giúp đỡ, có chút quá mức rồi.
Mà bây giờ, Tống Nguyên Hi sẽ không tới sao?
Kiều Luyến nghĩ tới đây, liền cầm lên điện thoại di động, bấm số điện thoại Tống Nguyên Hi, điện thoại nhanh chóng nghe.
Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra: " Nguyên Hi, cô đến chỗ nào rồi?"
Cái này vừa nói, đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ cảu đàn ông: "Tôi cũng muốn biết, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577551/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.