🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mai Phượng cứng đờ: " Con đi tìm cái gì? Để ta cho người gọi con bé ra!"
Bà ta quay đầu, đang định phân phó giúp việc trong nhà, chỉ thấy Thẩm Tử Hào mở ra bước chân: "Không có chuyện gì, con đi một chuyến."
Phòng giặt quần áo ở tầng một, lúc cậu ta tới phòng giặt quần áo, liền thấy Hạ Noãn Noãn ngồi xổm ở đó, đang phí sức vơ vét áo khoác.
Mà phía trước, bày biện chỉnh tề một loạt áo sơ mi của cậu ta.
Thẩm Tử Hào thấy cô đứng lên, cái tay vịn eo của mình, một cái tay dùng sức xách áo khoác.
Bộ dạng cô vốn rấy mảnh mai, để cho người ta có ý bảo hộ, giờ này khắc này, quần áo nặng như vậy, giống như khiến cô muốn mệt chết, dọa Thẩm Tử Hào vội vàng tiến lên một bước: " Em đang làm gì?"
Hạ Noãn Noãn giật nảy mình, quay đầu, liền thấy Thẩm Tử Hào nhanh chân đi tới, trực tiếp cầm quần áo trong tay cô, ném vào trong chậu nước.
Trong lúc tiếp nhận áo khoác ướt nhẹp, cũng cảm giác trong tay trĩu nặng.
Đồ nặng như vậy, cô lại...
Lại nghĩ tới dáng vẻ cô vừa mới vịn eo, Thẩm Tử Hào lập tức nhíu mày: "Quần áo không thể để giúp việc giặt sao? Em ở đây giặt quần áo làm gì? Không phải nói mang thai không thể làm việc nặng sao?"
Từ khi từ Hải Nam trở về, Hạ Diệp Hoa đã nắm tay cậu ta nói liên miên lải nhải thật nhiều lần.
Mang thai ba tháng đầu, không thể làm việc nặng!
Thẩm Tử Hào đều nổi giận.
Lúc này Hạ Noãn Noãn mới ủy khuất mở miệng nói: "Không phải em, là dì Mai bắt em giặt, nói là, quần áo của anh, trước kia đều là bà ấy giặt..."
Thẩm Tử Hào:...
Trước kia quần áo là ai giặt, kỳ thật cậu ta cũng không biết.
Nhưng là...
"Ngươi tình huống bây giờ đặc thù, mà lại nhiều đồ như vậy, muốn giặt tới khi nào! Đi, đi ăn cơm tối."
Hạ Noãn Noãn cắn môi, nhìn anh: "Thế nhưng, em sợ dì Mai sẽ không vui."
Lời nói này khiến trong lòng Thẩm Tử Hào có một trận bực bội.
"Làm sao có thể? Dì Mai không phải loại người này."
Sau đó dắt Hạ Noãn Noãn về phòng khách.
Mai Phượng nhìn bọn họ, lập tức mở miệng nói: "Noãn Noãn, mau tới dùng cơm!"
Hạ Noãn Noãn trông thấy Mai Phượng, liền khẽ gật đầu.
Mai Phượng nhìn thoáng qua Thẩm Tử Hào, mở miệng cười: "Trước kia quần áo của con, đều là tự mình ta giặt, hiện tại Noãn Noãn gả tới, ta cũng dễ dàng buông lỏng xuống rồi!"
Lời này rơi xuống, Thẩm Tử Hào liền mở miệng nói: "Dì Mai, hiện tại Noãn Noãn mang thai, không thể làm việc nặng, chuyện giặt quần áo, về sau cũng đừng để cho cô ấy làm!"
Trong giọng nói, mang theo không cao hứng khiến người khác không có phát giác được.
Mai Phượng dừng một hồi, một lúc sau, bà ta mới ngẩng đầu lên, nghi ngờ mở miệng nói: "Người mang thai, không phải nói cần vận động một chút sao? Không thể ngồi mỗi ngày..."
"Có thể đi tới đi lui vài vòng, nhưng không thể làm việc nặng!"
Mai Phượng giật mình: " Hóa ra là như vậy, ta không có sinh con, không biết."
Lời này rơi xuống, Thẩm Tử Hào nhất thời sững sờ, những chỉ trích còn lại, liền lập tức ngăn ở trong cổ họng.
Lúc trước Mai Phượng và Thẩm Tu kết hôn, Mai Phượng liền làm phẫu thuật, đời này không thể mang thai.
Bà ta nói cho Thẩm Tử Hào, bà ta gả cho Thẩm Tu, tuyệt đối không phải là muốn tài sản Thẩm gia, đời này bà ta sẽ coi Thẩm Tử Hào như là con của mình.
Bà ta cũng để chứng minh, bà ta theo Thẩm Tu, không phải như Hạ Diệp Hoa nghĩ...
Hiện tại, bà ta đột nhiên nói một câu nói như vậy, Thẩm Tử Hào liền thở dài.
Một phụ nữ, cả một đời không thể làm mẹ, là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.