🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bệnh viện khoa tâm lý.
Kiều Luyến ngồi ở đối diện bác sĩ.
Cả cái phòng bệnh rộng rãi, cho người ta cảm giác thư thái, bố trí bên trong, cũng không giống bệnh viện, càng giống như phòng làm việc.
Bác sĩ tâm lý cho người ta cảm giác, vô cùng hòa ái dễ gần, một đôi mắt lại cơ trí, mang theo lực lượng làm cho người ta tin phục.
Kiều Luyến nhìn ông, đem biểu hiện của Thẩm Lương Xuyên nói ra, sau cùng mở miệng: "Bác sĩ, làm sao bây giờ?"
Bác sĩ tâm lý nghe xong các loại trình bày, sau cùng thở dài: " Cô biết chúng tôi làm bác sĩ tâm lý, khơi thông ý nghĩ bệnh nhân. Thế nhưng bác sĩ chúng tôi, sợ nhất là một loại bệnh nhân."
Kiều Luyến sững sờ, "Bệnh nhân gì?"
"Giống như là Thẩm ảnh đế. Tố chất tâm lý cường đại, trên cơ bản không chịu bất kỳ ảnh hưởng bên ngoài, nhưng ở một chuyện nào đó, chui vào ngõ cụt."
Bác sĩ tâm lý thở dài: " Cô biết, lần trước cậu ấy tới nơi này, chúng tôi đã làm gì không?"
Kiều Luyến lắc đầu.
Bác sĩ tâm lý mở miệng: "Kỳ thật, cái gì chúng tôi cũng không làm, sau khi cậu ấy vào cửa, liền nói một câu với tôi."
Bác sĩ ho khan một tiếng, học ngữ khí Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Mượn chỗ của ông, ngủ một giờ."
Kiều Luyến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Bác sĩ mở miệng: " Cánh cửa lòng của cậu ấy, chưa từng có mở ra với ai, căn bản tôi cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không cách nào trợ giúp."
"Cậu ấy mạnh mẽ, tự tin, người khác không cách nào rung chuyển ý nghĩ của cậu ấy, loại người này, là bệnh nhân chúng tôi nhức đầu nhất, mà Thẩm ảnh đế, không thể nghi ngờ là loại người này. Có thể nói, nếu như cậu ấy không có khúc mắc, có thể là thành công, cậu ấy ở làng giải trí lâu như vậy, cậu ấy không cần thổ lộ hết, cậu ấy chỉ muốn làm những gì, cậu ấy không muốn nói cho tôi chỗ mấu chốt, tôi sẽ vĩnh viễn không thể căn cứ bệnh tình của cậu ấy mà định chế trị liệu."
Kiều Luyến nghe bác sĩ, trầm mặc cực kỳ lâu, lúc này mới lên tiếng: "Nếu như chứng mất ngủ, vẫn không hết thì sao?"
"Cậu ấy bởi vì mất ngủ lâu dài mà suy nhược tinh thần, sức miễn dịch giảm xuống, theo như lời cô nói, nửa tháng này, tố chất thân thể đã hạ xuống, thời gian dài, sẽ ảnh hưởng tính mạng khỏe mạnh! Mất ngủ không là chuyện nhỏ, nhất là một ngày đều ngủ không được một giờ, không bao lâu, sẽ ảnh hưởng tính mạng của mình!"
Kiều Luyến bị dọa đứng lên.
Cô nhìn bác sĩ, một lúc sau, cô mới mở miệng: "Vậy tôi nỗ lực đi tìm chỗ mấu chốt, tìm kiếm chân tướng."
Bác sĩ cũng đứng lên: " Ừm, chúc cô thành công. Chỉ có biết tiền căn hậu quả, Chúng tôi mới xác định phương án trị liệu."
Kiều Luyến khẽ gật đầu.
Rời đi khỏi bệnh viện, cả người cô đều có chút hoảng hốt.
Lời bác sĩ, vang vọng ở bên tai:
"... Sẽ ảnh tính mạng của cậu ấy!"
Cô nghĩ đến ngày ấy, cô ở bên ngoài gọi anh, anh không ra, cô chạy vào trong phòng, trông thấy anh cứ nằm trên mặt đất, người dựa vào tường, cúi thấp đầu, dòng nước lăn từ tóc anh xuống, thân thể của anh lại mềm nhũn nằm đó, giống như là không có một chút sinh khí.
Lúc đó tim đều nhảy đến cổ rồi.
Anh không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Kiều Luyến nghĩ tới đây, nhíu lông mày.
Tám năm trước, Mạc Vô Tâm xảy ra chuyện gì, nhất định cô phải biết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô kiên định.
Cô cầm điện thoại di động lên, tìm được số đội trưởng, gọi qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.