🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không chút lo lắng, trận game này, nhất định phải là thắng.
Người chơi bình thường, gặp được tuyển thủ giỏi như Thẩm Lương Xuyên, người còn lại đều thành bài trí.
Đến lúc cuối cùng, nhìn trên màn ảnh xuất hiện hai chữ thắng lợi, Thẩm Tử Hào cảm thấy có một cỗ nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt cậu ra nhìn Thẩm Lương Xuyên, mang theo ánh sáng.
Giống như khi còn bé, cậu ta theo anh trai đi học, anh trai mãi mãi là niềm kiêu ngạo của cậu ta.
Cậu ta còn nhớ rõ, trong trường học, chỉ cần mỗi lần thầy giáo nhắc tới sinh viên ưu tú tốt nghiệp, người kia, nhất định là anh trai.
Cậu ta bởi vì chính mình là em trai của anh, mà tự hào, bạn học chung quanh, cũng bởi vì cậu ta có một người anh như thế, mà hâm mộ cậu ta.
Nhà bọn họ...
Cậu ta và anh trai, còn có mẹ, đã từng hạnh phúc như vậy.
Kỳ thật, cũng không có như trong tưởng tượng như thế.
Mẹ và anh trai, cũng không phải thật sự từ bỏ cậu ta.
Giống như vừa rồi.
Anh trai rõ ràng không có ý định tiến vào, cũng bởi vì một câu "Giết hắn" của cậu ta, mà vọt vào trong đám người, sau cùng nếu như xuất hiện một sai lầm, hoặc là nói, nếu như thao tác tuyển thủ đối phương lợi hại hơn một chút, anh liền trốn không thoát rồi.
Kỳ thật, anh trai như khi còn bé, vẫn chiều chính mình như vậy.
Yêu cầu của cậu ra anh rất ít khi cự tuyệt.
Thẩm Tử Hào nghĩ tới đây, trầm mặc một chút, một lúc sau mới thõng tầm mắt xuống.
Một bên khác, em họ đã ném ra điện thoại di động: " Ha ha ha ha! Bạn học tôi nhận thua! Cái Noãn Noãn lòng tôi, cũng sửa lại tên! Thẩm Lương Xuyên, anh quả thực là quá lợi hại rồi! Không nghĩ tới ngoại trừ là đại minh tinh, chơi game cũng lợi hại như vậy!"
Thẩm Lương Xuyên chỉ cười không nói.
Dáng vẻ đó... Giống như thế ngoại cao nhân.
Giả bộ!
Thẩm Tử Hào nghĩ tới đây, hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Anh trai vẫn là bộ dạng xấu tính khi còn bé, nhìn qua vinh nhục không sợ hãi, kỳ thật nội tâm được khen thưởng cũng vô cùng cao hứng.
Không thấy được khóe môi của anh đều hất lên sao?
Thế nhưng cậu ta không có phát hiện, khóe môi của chính mình, cũng câu lên.
Ánh mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên, đã thiếu đi ngăn cách.
Giống như khoảng cách tạo thành trong tám năm, cuối cùng kéo vào một chút.
-
Ăn cơm xong, lại ở đây nói chuyện một chút, đến ban đêm, lại bị nhiệt tình ở lại ăn một bữa cơm tối.
Chờ đến khi đám Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến rời đi, đều đã mười giờ tối rồi!
Nhưng Hải Nam, sống về đêm tương đối phong phú.
Cho nên cái giờ này, bên ngoài tiếng người huyên náo.
Kiều Luyến nhìn Thẩm Tử Hào và Hạ Noãn Noãn đưa họ ra ngoài, lại liếc mắt nhìn Hạ Diệp Hoa, chợt mở miệng nói: "Tử Hào, Noãn Noãn, ngày mai ba người chúng tôi dự định qua bờ biển chơi, mọi người cùng đi đi!"
Nếu là lúc trước, khẳng định Thẩm Tử Hào sẽ hừ lạnh một tiếng, lộ ra biểu lộ khinh thường.
Thậm chí có lẽ trong lòng sẽ cảm thấy ba người này từ bỏ cậu ta.
Nhưng bây giờ, cậu ta còn chưa lên tiếng, Hạ Noãn Noãn đã mở miệng: " tốt, thân là chủ nhà, nhất định con phải mang mọi người chơi vui vẻ!"
Lời này rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền nhìn Thẩm Tử Hào một chút: "Không có vấn đề chứ?"
Thẩm Tử Hào nhìn mấy người trước mắt một chút, chợt mở miệng nói: "Em cũng đáp ứng, anh còn có thể nói cái gì?"
Ngữ khí tuy không tốt, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo, vẫn để người ta cảm thấy buồn cười.
-
Ở Hạ gia chơi cả ngày. Bọn họ ngồi xe về khách sạn.
Trên đường, Hạ Diệp Hoa mở miệng nói: "Cha mẹ Noãn Noãn thật rất hiểu chuyện, trách không được có thể nuôi ra Noãn Noãn biết điều như vậy, đứa nhỏ Tử Hào này, có phúc khí!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.