Hạ Noãn Noãn nhìn lên hai người trước mặt, ngậm miệng lại.
Cô biết, cha mẹ thích sĩ diện cả đời, đến già, không muốn bị người chê cười, đồ cưới con gái đều không bỏ ra nổi.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cắn môi: " Hay là, cha mẹ đi Bắc Kinh với con đi."
Cha Hạ, mẹ Hạ nghe nói như thế, hai người liếc nhau một cái, sau đó đồng loạt lắc đầu: "Không cần, chúng ta sinh sống ở chỗ này cả một đời, quen thuộc nơi này, không rời đi."
Hạ Noãn Noãn còn muốn nói điều gì, bên ngoài truyền đến động tĩnh, rất rõ ràng, Thẩm Tử Hào đã tỉnh lại.
Ba người vội vàng ngậm miệng lại.
Buổi trưa, Kiều Luyến, Thẩm Lương Xuyên còn có Hạ Diệp Hoa, đi tới Hạ gia ăn cơm.
Cũng coi như cha Hạ và mẹ Hạ tận, đồng thời, người nhà chú Hạ Noãn Noãn, cũng đi theo tới chiêu đãi khách.
Hạ Diệp Hoa làm người cũng không khó ở chung, mấy người trò chuyện với nhau thật vui, một bữa cơm ăn vô cùng tận hứng.
Ăn xong cơm, mọi người liền ngồi ở đó uống trà nói chuyện phiếm.
Em họ Hạ Noãn Noãn là đứa trẻ mười tám tuổi hoạt bát, chớp mắt mở miệng với Thẩm Tử Hào nói: "Anh rể, anh theo đuổi chị em thế nào?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào liền hơi sững sờ.
Sắc mặt Hạ Noãn Noãn, cũng liền trực tiếp đỏ lên.
Em họ tiếp tục mở miệng: "Chị em từ nhỏ là đại mỹ nữ nơi này, người theo đuổi chị ấy xếp hàng có thể vòng quanh hàng cả một đường phố, thế nhưng từ nhỏ đến lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577523/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.