Cô vội vàng đỡ Hạ Diệp Hoa, phòng ngừa bà, mở miệng nói: "Mẹ, con thấy mẹ cao hứng tới ngốc rồi. Mau lên, tặng quà cưới!"
Khẳng định quà đã chuẩn bị xong.
Hạ Diệp Hoa lấy từ trong túi của mình, móc ra một cái hồng bao, đưa cho Hạ Noãn Noãn, sau đó mở miệng nói: "Về sau pahir sống thật tốt với Tử Hào, mẹ chúc các con đầu bạc đến già."
Chúc phúc chân thành, so với lúc trên kia, êm tai hơn lời căn dặn quy củ của Thẩm Tu rất nhiều.
Đến Thẩm Tử Hào, cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Hạ Noãn Noãn gật đầu: " Con đã biết, mẹ."
Thẩm Tử Hào do dự một chút, lúc này mới lên tiếng: "Biết rồi."
Sau đó, lại bổ sung một câu: "Mẹ."
Tràng diện lập tức trở nên cảm động, đám người xung quanh, có người không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Không biết vì cái gì, vừa rồi bọn họ lên trên nhận lời gọi, đều không có như hiện tại, để cho người ta cảm động.
Mai Phượng ngồi ở bàn một, chăm chú nắm lấy nắm tay, móng tay ấn vào trong thịt.
Lúc đầu cho là mình còn hơn Hạ Diệp Hoa một bậc, thế nhưng không nghĩ tới, quay người lại bị cái tiểu tiện nhân này phá hủy!
Vừa rồi, đám người kia cách khá xa, không có nghe được Hạ Noãn Noãn nói chuyện, bà ta hiểu ra.
Xuống dưois, Hạ Noãn Noãn liền nói cho Thẩm Tử Hào: "Chúng ta qua cúi chào mẹ đi."
Thẩm Tử Hào: "Không cần phiền toái như vậy?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Anh kết hôn cả đời chỉ có một lần, đừng sợ phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577511/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.