Kỳ thật, Hạ Diệp Hoa lưu cho cậu ta, cũng không hoàn toàn là trí nhớ không tốt.
Thì ra từng có lúc, mẹ cũng là niềm kiêu ngạo của cậu ta.
Liền xem như hiện tại, người tuổi giống mẹ, tại lối ăn mặc, cũng không bằng mẹ.
Nghĩ tới đây, tâm Thẩm Tử Hào mềm mại lần nữa.
Hạ Noãn Noãn thấy thần sắc của cậu ta, liền mở miệng nói: "Cũng không biết, mẹ sẽ tới hay không."
Sẽ tới hay không?
Làm sao có thể không đến?
Thẩm Tử Hào vô thức nghĩ tới đây, nhưng lại lập tức ngây ngẩn cả người.
Trước đó mấy ngày qua nhà bọn họ náo loạn một trận, cũng không biết mẹ có tức giận hay không.
Có lẽ là nhìn ra ý nghĩ của cậu ta, Hạ Noãn Noãn bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ không phải người hay thù."
Nói đến đây, cô chớp mắt: "Không biết thiếp mời đưa qua chưa, nếu như không có, buổi tối chúng ta tự mình đưa qua cho mẹ?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào liền nhìn về phía Mai Phượng, thất vọng mở miệng nói: "Mấy ngày hôm nay thiếp mời đã gửi ra ngoài rồi nhỉ."
Giờ phút này Mai Phượng đã hận hàm răng ngứa ngáy!
Hôn lễ của Thẩm Tử Hào, bà ta thân là mẹ kế của Thẩm Tử Hào đến chủ trì, rất có mặt mũi, thế nhưng Hạ Diệp Hoa tới, bà ta đứng chỗ nào?
Thân phận bà ta lúng túng trong hôn lễ, cũng sẽ để cho bà ta cảm thấy khó chịu.
Cho nên, bà ta mới cố ý không có phát thiếp mời cho Thẩm gia, đánh chủ ý, bà ta không nói, ai cũng không biết.
Đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577502/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.