Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, nhất thời cười.
Nụ cười của cô, lúc này lại có vẻ thẳng thắn rất nhiều.
Thân thể mảnh mai, lại mang theo cố chấp, cô ta mở miệng: "Anh Lương Xuyên, em sẽ không đi cùng anh."
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày.
Hai người tiếp tục đối mặt.
Trước kia, Tống Nguyên Hi sợ anh nhất, anh nói cái gì, cô ta đều sẽ nghe.
Nhưng bây giờ, Tống Nguyên Hi lại cứ nhìn anh trừng trừng như vậy, dù là trong ánh mắt vẫn hiện lên mấy phần e ngại, tuy nhiên lại cố chấp không để cho mình biểu hiện ra ngoài.
Sau cùng, Thẩm Lương Xuyên thở dài, anh ngồi ở đối diệnTống Nguyên Hi.
Tống Nguyên Hi ngồi xuống theo: "Anh Lương Xuyên, anh uống gì?"
Thẩm Lương Xuyên còn chưa mở miệng, Tống Nguyên Hi đã đưa tay, gọi phục vụ: "Một tách Latte, cám ơn."
Cùng Thẩm Lương Xuyên sinh sống tám năm, anh thích uống cà phê gì, cô ta đã sớm thuộc lòng.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô ta chằm chằm: " Gần đây em ở đâu?"
Tống Nguyên Hi nghe nói như thế, cười: "Anh Lương Xuyên, anh đang lo lắng cho em sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, "Ừm."
Tống Nguyên Hi mở miệng: " Anh quan tâm em, là bởi vì lo lắng, không cách nào giao nộp cho anh em sao?"
Thẩm Lương Xuyên trầm mặc một cái, tiếp đó gật đầu.
Tống Nguyên Hi liền cười: " Anh không cần lo lắng. Anh đã nuôi em tám năm, em trưởng thành, anh không có khả năng quản em cả đời. Hứa hẹn của anh với anh em, đã làm được."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577499/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.