Hạ Noãn Noãn không có trả lời vấn đề này.
Cô không hiểu rõ cái nhà kia, cũng không hiểu rõ Mai Phượng.
Điều duy nhất cô có thể làm vì Thẩm Tử Hào, cũng là những thứ này.
-
Thẩm Tử Hào đưa Hạ Noãn Noãn đến khách sạn, một mình lái xe về nhà.
Vừa vào trong nhà, liền thấy Mai Phượng chờ cậu ta trong phòng khách.
Cậu ta vào cửa.
Mai Phượng liền lập tức đứng lên, trên mặt mừng rỡ nhìn cậu ta: " Tử Hào, con về rồi!"
Một màn quen thuộc, đã từng khiến Thẩm Tử Hào ấm áp.
Nhưng bây giờ, loại cảm xúc cảm động kia, lại phai nhạt rất nhiều.
Cậu ta khẽ gật đầu.
Mai Phượng liền thu xếp bữa trưa chuẩn bị cho cậu ta.
Nhìn Mai Phượng bận rộn như vậy, cậu ta không nhịn được mở miệng: "Dì Mai, chân của dì không có chuyện gì chứ?"
Mai Phượng lập tức cười: "Không có chuyện gì."
Lời này rơi xuống, bên cạnh liền có giúp việc mở miệng nói: "Làm sao không có chuyện gì? Đầu gối phu nhân ứ máu mảng lớn như vậy, gần như đều đi không được! Nếu không phải Tiểu Hồng đấm bóp cho lâu như vậy, chỉ sợ hiện tại còn không thể xuống giường!"
Mai Phượng đợi bà ta nói xong, lúc này mới lên tiếng: "Bà ta im miệng!"
Sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, ta không sao, con mau lại đây ăn cơm, đừng để mình đói bụng."
Tất cả đều lấy cậu ta làm chủ.
Đây chính là Mai Phượng của tám năm qua.
Vừa mới bắt đầu, cậu ta còn hoài nghi có phải Mai Phượng có ý khác hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577496/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.