🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một câu, sắc bén để Thẩm Tu ngậm miệng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cậu ta.
Mai Phượng cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người nhìn cậu một hồi, Thẩm Tu nổi giận: " Con nói nói gì vậy? Con còn trách ta qua đập nhà bọn họ sao? Có phải là đợi đến khi Thẩm Lương Xuyên cướp đi tài sản nhà chúng ta, con liền cao hứng? Để ông cụ trao chọn cái công ty cho nó, con liền cao hứng?"
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: " cha, công ty là của ông nội, ông muốn giao cho người nào, không phải ông quyết định sao?"
Thẩm Tu bị nghẹn, lại mở miệng cười lạnh: "Sau đó thì sao? Để cái nghiệt tử, tiện nhân và Hạ Diệp Hoa kia, cầm lấy công ty, về sau chúng ta đều phải như có vẩy đuôi vui mừng trước mặt họ sao?"
Mai Phượng cũng vội vàng tiến lên một bước, hốc mắt lập tức đỏ lên: " Tử Hào, con chớ cãi nhau với cha con. Chúng ta không thể bời vì người ngoài, liền làm loạn nội bộ của mình! Cha của con cũng là vì tốt cho con, muốn đem tất cả tốt nhất của Thẩm gia, đều giao cho con."
Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, tất cả chỉ trích, đều nuốt trở vào.
Mai Phượng thở dài: "eo cha con không tốt, cũng không có đi ngủ, một mực oán trách ta, vì cái gì cho con đi cầu tình, còn khiến con bị ủy khuất. Ai! Chuyện này... Được rồi, ngày mai ta qua tìm bà ấy, ta tìm bà ấy cầu tình, cầu bà ấy buông tha cho cha con."
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Dì đi?"
Tuy không nghĩ ra đạo lý trong đó, thế nhưng cậu ta luôn cảm giác, bà qua giống như là không thích hợp.
Mai Phượng liền gật đầu: " Cha con là đàn ông, rơi không được mặt mũi, thế nhưng ta không sợ mất mặt, vì cha của con, càng vì hôn lễ của con, chuyện này cũng không thể nháo đến sở cảnh sát. Vả lại, mẹ con... Hẳn là oán trách ta, ta đi, cúi đầu với bà ấy, khẳng định bà ấy cao hứng. Kỳ thật chuyện này, chính là chúng ta có người cúi đầu xin lỗi thì tốt, dù sao không phải đại sự gì, đúng không?"
Thẩm Tử Hào luôn cảm thấy câu nói này không đúng chỗ nào, thế nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
Mai Phượng lại mở miệng: "Tốt, con đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tử Hào gật đầu, lên lầu.
Đi đến cầu thang, nghe được Mai Phượng mở miệng: "Cha Tử Hào, eo ông không sao chứ? Tôi dìu ông lên lầu. Ai, đến cùng là con của ông, sao có thể hạ ác tay như vậy?"
Thẩm Tử Hào không biết vì cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến vất bầm trên người Hạ Diệp Ho.
Cậu ta có chút lo lắng Thẩm Tu, cho nên tiến vào phòng của mình, cầm bình thuốc trị thương, liền trực tiếp đi tới phòng ngủ chính, gõ cửa phòng, cậu ta đẩy cửa tiến vào: "Cha, chỗ này của con có thuốc, cha..."
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy hai người trước mặt vội vàng tách ra.
Rất rõ ràng là vừa rồi đang làm chuyện mà người không thể nhìn.
Mặt Mai Phượng đỏ bừng, Thẩm Tu cũng không được tự nhiên, giờ phút này, áo Thẩm Tu cởi bỏ, hẳn là Mai Phượng muốn đấm bóp cho ông, nhưng va chạm gây gổ rồi.
Thẩm Tử Hào vội vàng lui ra ngoài.
Trong phòng, Thẩm Tu đã có chút tức hổn hển: " Sao con tiến vào mà không gõ cửa?"
Thẩm Tử Hào ho khan một tiếng: " Con gõ cửa. Không sao thì con về trước."
Thẩm Tử Hào đi hai bước, bỗng nhiên ý thức được cái gì, dừng bước.
Trên lưngThẩm Tu, trắng tinh, không có thương tổn.
Cậu ta nhíu lại lông mày, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng phun lên một sự nghi hoặc.
Trong phòng ngủ.
Mai Phượng đẩy Thẩm Tu ra: " Già mà không đứng đắn, Tử Hào trông thấy, quá lúng túng."
"Xấu hổ cái gì? Em là bà xã của tôi, tôi hôn em thì thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.