🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sau khi tới, đứng ở cửa hỏi cô có tới hay không, lúc ấy tôi đã cảm thấy, khẳng định cậu ta là Tử Xuyên! Hỏi cậu ta một câu, cậu ta cũng không có phủ nhận. Tôi đưa cậu ta vào, về sau, toàn bộ quá trình cậu ta không nói mấy câu, liền đi."
Kiều Luyến nhíu mày: "Vậy anh làm sao biết, tin tức anh ấy mất?"
Đội trưởng thở dài: "Lúc ấy Tử Xuyên và em cùng nhau biến mất khỏi game, tôi đã cảm thấy buồn bực, tìm em thì tìm không thấy, tôi gửi tin nhắn cho cậu ta, cách vài ngày cậu ta mới trả lời tôi một câu..."
Nói đến đây, trong mắt đội trưởng bày ra chấn kinh khi vừa nghe thấy tin tức.
Tin nhắn trả lời là: 【 Cậu ấy đã chết. ]
Năm chữ đơn giản, lại làm cho đội trưởng nhìn mà hãi hùng.
Vội vàng hỏi thăm đối phương:
【 Cậu là ai?]
Đối phương lại cách thật lâu mới trả lời: 【 Tôi là bạn cậu ấy. 】
Đội trưởng trầm mặc rất lâu, mới hỏi thăm: 【 Tôi và Tử Xuyên cũng coi là bạn cũ, có thể qua thắp hương cho cậu ấy không? 】
Đối diện liền gửi một địa chỉ.
Rồi đối phương trực tiếp biến mất.
Về sau, không còn lên trò chơi.
Cho nên anh ta mới xác định, người chết đi kia, chính là Tử Xuyên.
Anh ta nói những lời này cho Kiều Luyến, Kiều Luyến nghe mà trong lòng đau đớn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Tài khoản của Tử Xuyên, Thẩm Lương Xuyên rất ít cho người khác.
Cho nên có thể vào níck để gửi tin nhắn, sẽ chỉ có anh.
Vì sao anh nói với người khác, Tử Xuyên chết rồi?
Đến cùng tám năm trước xảy ra chuyện gì, để anh mất hết can đảm với game!
Một người quyết định bỏ game, mới có thể nói cho người khác biết, mình đã chết...
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Còn muốn tiếp tục hỏi thăm cái gì, Thẩm Lương Xuyên đã xử lý chuyện của Họa Vô Diễm, đi nhanh tới.
Trông thấy cô và đội trưởng nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt lóe lên, đi tới cắt ngang hai người: "Ông cụ còn ở trong nhà chờ chúng ta, mau cùng anh trở về."
Đây là thúc giục rồi.
Mà bây giờ thân phận của cô bại lộ, nhìn người trong chiến đội xung quanh, dùng loại ánh mắt kính sợ nhìn bọn họ, nếu như cô tiếp tục ở lại nơi này, cũng sẽ ảnh hưởng tâm tình liên hoan của bọn họ.
Huống hồ, chuyện muốn biết đã biết, Kiều Luyến cũng xác thực không có gì để ở lại.
Thế là, cô liền khẽ gật đầu với đội trưởng, vừa nhìn về phía người chung quanh: " tôi có việc, liền đi trước."
Một câu rơi xuống, tất cả mọi người toát ra đáng vẻ không bỏ được.
Tam Lang trực tiếp mở miệng: "Tiểu Kiều, mọi người là bạn tri kỷ với cô đã lâu, không thể lưu lại sao?"
Lời này rơi xuống, đội trưởng nhất thời chọc anh ta một chút, cười nhìn về phía Kiều Luyến: "được rồi, vậy hai người đi đi."
Nói đến đây, tiến đến bên người Kiều Luyến, nhỏ giọng mở miệng nói: "Chỗ Tử Xuyên, tôi sẽ đưa bó hoa thay cô."
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến quay đầu nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút.
Lời đội trưởng, anh khẳng định nghe được rồi.
Thế nhưng anh lại một chút biểu lộ cũng không có, giống như không muốn bại lộ thân phận của mình.
Kiều Luyến khẽ gật đầu, đi theo Thẩm Lương Xuyên ra ngoài.
Vừa đi, còn nghe được Tam Lang ở sau lưng gọi bọn họ: "Ai, đi thật à! A, đội trưởng, anh luôn luôn chọc tôi làm gì?"
Đội trưởng mở miệng: "Ông xãTiểu Kiều tới, cô ấy còn ở lại đây làm gì? Dù sao chuyện của Tử Xuyên, tiểu Kiều kiêng kỵ chồng mình? ~ "
Kiều Luyến:...
Đi theo Thẩm Lương Xuyên, cùng đi đến thang máy, đang muốn xuống lầu, sau lưng chợt vang lên tiếng đội trưởng: " tiểu Kiều, chờ một chút! Tôi đột nhiên nghĩ đến, còn có chuyện..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.