Sắc mặt Kiều Luyến đỏ bừng, trực tiếp đưa tay ra, một tay đẩy Thẩm Lương Xuyên ra.
Sau đó liền trực tiếp lên lầu, vừa muốn đi vào phòng ngủ, liền thấy Hạ Diệp Hoa mở cửa phòng ngủ, lặng lẽ vươn đầu, nhìn ra phía ngoài.
Kiều Luyến:...
Bà ngó dáo dác, giống như còn muốn tiếp tục xem nhìn người phía dưới xong việc hay không.
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến yên lặng đi lên trước, hô một tiếng: "Mẹ."
Hạ Diệp Hoa giật nảy mình, vội đứng thẳng người: "Ai u, tại sao ta lại ở chỗ này, có phải ta mộng du hay không?"
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến liền dở khóc dở cười mở miệng: "Mẹ, có phải mẹ đói bụng hay không?"
Hạ Diệp Hoa nhất thời quay đầu, mặt mũi tràn đầy cảm kích: "Tiểu Kiều, vẫn là con quan tâm mẹ nhất!"
Kiều Luyến cũng nghĩ đến, kỳ thật buổi tối căn bản cũng không có ăn cơm ngon, vừa rồi cô và Thẩm Lương Xuyên đều đói như vậy, buổi trưa Hạ Diệp Hoa ăn không nhiều, lúc này khẳng định đều đã đói bụng lắm.
Cô vội vàng nhìn xuống dưới lầu, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, mở miệng nói: "Mẹ đói bụng, anh lại đi nấu điểm mì đi."
Thẩm Lương Xuyên:...
Anh bất đắc dĩ nhìn hai người phụ nữ trên lầu.
Hai người kia, là hai người phụ nữ quan trọng hơn tính mạng anh.
Anh quay người, đeo tạp dề lên, bất đắc dĩ về lại phòng bếp lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên vang lên đứng lên.
Kiều Luyến cầm lên xem xét, phát hiện là Tống Thành.
Cô ở trên lầu hô một tiếng: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577431/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.