Kỳ thật nước canh trong nồi, giờ phút này nhiệt độ không cao, xem như văng lên người Thi Niệm Diêu cũng không ngại.
Huống hồ, người phục vụ chỉ lệch ra một chút, lập tức thu hồi lại, giữ vững thân thể.
Khi nồi lẩu tới gần Thi Niệm Diêu, cũng chưa có đụng vào người cô.
Thế nhưng trong nháy mắt đó, vẫn để người ta cảm thấy trong lòng run sợ một chút.
Kiều Luyến liền không nhịn được lên tiếng kinh hô: "Cẩn thận!"
Thi Niệm Diêu cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn tránh sang trái.
Nhưng cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, vào thời khắc ấy, hành động Mạc Tây Thừa dịch ghế, bỗng nhiên thu vào trong đầu.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu như mình nhào vào trong ngực anh, anh có thể cho là mình cố ý hay không?
Ý nghĩ này vừa ra, cô liền không nhúc nhích.
Đúng lúc này, bờ vai xiết chặt, bị người kéo một phát, thân thể liền không khống chế được mà ngã sang, trực tiếp ngã vào ngực Mạc Tây Thừa.
Hai cánh tay anh che cô lại, cảnh giác nhìn phục vụ.
Phục vụ đứng vững lại thân thể, nhất thời lộ ra thần sắc áy náy: "Thật xin lỗi thật xin lỗi..."
Sau đó liền đặt nồi lẩu ở trước mặt Thi Niệm Diêu, quan tâm hỏi thăm cô: "Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?"
Lúc này toàn bộ đại não Thi Niệm Diêu đều trống rỗng.
Bời vì!
Giờ này khắc này, trong mũi của cô tràn ngập hương vị của Mạc Tây Thừa.
Loại hơi thở quen thuộc xa lạ kia, để cho cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577409/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.