Kiều Luyến nghe nói như thế, ngẩng đầu lên, siết chặt ngón tay.
Còn chưa mở miệng, Thẩm Lương Xuyên đã nói chuyện: "Không làm phiền Lục tiên sinh, chúng tôi sẽ tự mình qua."
Kiều Luyến:...
Lục Nam Trạch vốn định dùng chuyện trường học, làm kíp nổ.
Dẫn xuất chuyện của trước kia, thật không nghĩ đến đề tài vừa mở ra, liền bị Thẩm Lương Xuyên chặt đứt.
Giờ phút này lại nói chuyện trong trường học, cũng không thích hợp.
Anh ta dứt khoát ngậm miệng không nói.
Một lát sau, đồ- ăn lên.
Nhìn những đồ ăn quen thuộc kia, Kiều Luyến cũng cảm thấy khẩu vị mở rộng.
Đang định cầm đũa qua gắp thức ăn, một miếng xương sườn đặt ở trong bát cô.
Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Nam Trạch vừa thu hồi qua: " ta nhớ được, ngươi trước kia thích ăn nhất xương sườn, nhưng là bên này đồ ăn phân lượng rất nhỏ, chúng ta mấy cái một người một khối liền xong rồi, ta mỗi lần, đều là đem chính mình tặng cho ngươi."
Một câu, để Kiều Luyến ngưng tụ lông mày.
Cô nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, muốn giải thích cái gì, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Cám ơn Lục tiên sinh chiếu cố."
Chợt quay đầu, nhìn về phía Kiều Luyến, một mặt cưng chiều mở miệng: "Ăn nhiều một chút."
Kiều Luyến:...!!
Trong nội tâm cô đang nín cười, cúi đầu, bắt đầu ăn cơm.
Cái này Lục Nam Trạch, luôn luôn âm trầm, chỗ nào vượt được Tử Xuyên ác miệng?
Năm đó ở trên trò chơi, Tử Xuyên đã từng bời vì mắng chửi người, mà mắng đối phương khóc!
Lục Nam Trạch ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577396/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.