Câu nói này nói ra được, còn có chút khó khăn, trong giọng nói có thể nghe ra là giờ phút này anh ta rất bi thương.
Lục Nam Trạch híp mắt lại, theo dõi cậu ta: " Cậu cảm thấy, tôi đang khi dễ cô ấy sao?"
Tôn Lập Nam siết chặt nắm đấm: " Anh hai, anh làm vậy cũng chưa tính là khi dễ sao?"
Anh ta tức giận nhìn chằm chằm Lục Nam Trạch: "Bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc, cái này là đầy đủ rồi! Anh hai, chân chính ưa thích một người, không phải muốn chiếm cô ấy thành của mình, mà chính là nhìn cô ấy sống vui vẻ, anh cũng vui vẻ theo."
Tròng mắt Lục Nam Trạch nhíu lại, đứng lên: " Tôi không cần cậu dạy tôi cái gì là thích!"
Lời này rơi xuống, đã duỗi chân ram trực tiếp đá vào ngực Tôn Lập Nam!
Tôn Lập Nam bị đá lui về sau mấy bước, cuối cùng mới ngã xuống đất.
Người còn lại, thì nhanh chóng đứng lên, muốn đi đỡ, lại vừa nhìn về phía Lục Nam Trạch, không dám nhúc nhích.
Từ nhỏLục Nam Trạch đã âm tàn, năm đó có Kiều Luyến đè ép anh, coi như khắc chế.
Thế nhưng Kiều Luyến mất tích tám năm, Lục Nam Trạch giống như một tên dã thú tàn nhẫn, bỗng nhiên giác tỉnh, dần dần chiếm cứ toàn bộ cơ thể.
Để đám người này, nương theo Lục gia quật khởi, càng e ngại anh ta.
Kiều Luyến đi tới gần cửa, nghe những lời này.
Cô bị chọc tức siết chặt nắm tay, mắt thấy Lục Nam Trạch còn muốn tiếp tục đánh Tôn Lập Nam, trực tiếp gầm thét một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577391/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.