Lúc cần ký tên, tay Thẩm Lương Xuyên gần như đều có chút phát run.
Từ tám năm trước, đến bây giờ, vẫn luôn là mẹ cùng anh vượt qua gian khổ.
Năm đó, cũng là Hạ Diệp Hoa ủng hộ anh rời Thẩm gia, sáng lập câu lạc bộ.
Dù sau cùng câu lạc bộ chết, nhưng Hạ Diệp Hoa cũng chưa từng có oán trách qua anh.
Thẩm Lương Xuyên nhìn thư thông báo này, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nỗ lực để tâm tình của mình bình phục lại.
Anh trầm ổn cầm bút, ký tên của mình ở phía trên, giống như bị rút đi tất cả sức lực, tứ chi đều có chút như nhũn ra.
Kiều Luyến trông thấy anh, không biết vì cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tám năm trước.
Tan học về nhà, khi thấy trong nhà hỏa hoạn, cảm thấy một loại tuyệt vọng và cảm giác bất lực.
Để cho cô muốn chạy thẳng vào, cứu cha mẹ ra...
Kiều Luyến nghĩ tới đây, buông thõng mắt xuống, đi đến bên người Thẩm Lương Xuyên, cầm tay của anh.
Giờ này khắc này, bọn họ không phải bác sĩ, không có cách nào giải quyết chuyện trong phòng bệnh...
Mà việc duy nhất anh có thể làm, là bồi bạn anh, chờ đợi Hạ Diệp Hoa phẫu thuật kết thúc.
Đồng thời, cô ở trong lòng cầu nguyện: Mẹ, mẹ nhất định phải tốt.
Ở góc rẽ hành lang phía xa.
Thẩm Tử Hào đứng đó, đã không biết đứng bao lâu.
Cậu ta không dám tới gần, một đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.
Giờ này khắc này, cả người cậu ta mờ mịt giống như đứa trẻ lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577319/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.