Đối diện chỉ trầm mặc một chút, liền trầm ổn trả lời: " Anh biết."
Một lát sau, anh lại tăng thêm một câu: " Em yên tâm."
Sáu chữ đơn giản, lại giống như là một viên thuốc an thần, để hoảng loạn trong lòng Kiều Luyến, lập tức trấn an.
Cô hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới lên tiếng: "Được rồi. anh đang ở đâu?"
"Đang nói chuyện làm ăn." Ngắn gọn, lại lời nhắn nhủ rất rõ ràng.
"Thuận lợi chứ?" Kiều Luyến thuận miệng hỏi.
Đối diện truyền đến tiếng cười trầm thấp, một lúc sau, mới nghe thấy giọng anh: " tiểu Kiều, em lo lắng anh không kiếm được tiền, không có cách nào nuôi gia đình sao?"
Một câu đùa giỡn, để Kiều Luyến hơi sững sờ, chợt cúi đầu, hiểu ý cười một tiếng.
Năm ngàn vạn, anh cũng không thèm chớp mắt, liền ném ra ngoài.
Phần tình nghĩa này, để cho cô cảm động.
Cô ho khan một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa, "Không sao, nếu như anh không thể nuôi gia đình, em đi làm việc, em sẽ nuôi anh."
"Vậy thì vất vả bà xã đại nhân rồi."
Một câu chế nhạo, để Kiều Luyến đứng trên đường cái, gương mặt lập tức đỏ lên.
Cô đưa tay ra, sờ lên gương mặt của mình.
Bà xã đại nhân...
Bốn chữ này, nghe qua làm cho người ta cảm giác ngượng ngùng.
Cô nhìn về phía trước, ánh mắt có chút trôi đi không chừng: " vậy anh bận rộn, em cúp trước."
"Được."
Trong phòng họp công ty.
Thẩm Lương Xuyên đứng trong hành lang, khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt, liền không còn sót lại chút gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577298/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.