Lúc này, Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Lục Nam Trạch cảm giác giống như có gì đó đánh trúng vào trái tim của anh ta, để tròng mắt anh ta co rụt lại, đứng bất động tại chỗ.
Tám năm rồi...
Cô gái trước mặt ngoại trừ hình dáng càng thêm rõ ràng một chút, giống như không có gì thay đổi.
Không, thay đổi.
Cô gầy.
Trước kia mang theo gương mặt có chút trẻ con, giờ phút này đã biến mất.
Thân hình đơn bạc, giống như một trận gió liền có thể thổi đi.
Những năm này, cô đến cùng chịu bao nhiêu cay đắng?
Lục Nam Trạch đứng tại chỗ, giờ phút này rất muốn chạy lên, ôm cô vào trong ngực, thế nhưng anh ta lại sợ, sợ tất cả trước mặt đều là một trận ảo giác.
Dù sao, bây giờ cô mặc cổ trang màu vàng, nói không chừng đều là anh ta tưởng tượng ra được.
Thế nhưng một giây sau...
Anh ta lại nhìn thấy cô gái kia xoay người muốn chạy trốn.
Phản ứng của anh ta nhanh hơn đầu óc, trực tiếp tiến lên một bước, một tay đè xuống bờ vai của cô: "Kiều Luyến."
Kiều Luyến...
Giọng nói êm tai lại tà mị, vẫn như cũ hấp dẫn người như vậy.
Đáng tiếc, giờ phút này đối với Kiều Luyến tiếng nói kia giống như Sứ Giả Câu Hồn ở địa ngục.
Thân thể của cô đều rùng mình một cái, sau đó cô mới chậm rãi quay đầu, khóe miệng giật giật, lộ ra nụ cười: "Anh hai..."
Một tiếng anh hai mềm mại, giống như là gọi vào sâu trong linh hồn Lục Nam Trạch.
Những năm này, bao nhiêu người nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577265/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.