́ thể được không? (9)
Từ câu lạc bộ đi ra, Kiều Luyến bị dáng vẻ Tô Bành Hạo đỏ cả vành mắt, khiến cho trong lòng có chút cảm động.
Bọn họ là thanh niên nhiệt huyết, để cho cô nghĩ đến cô tám năm trước.
Khi đó, cô giống như bọn họ, có được một bầu nhiệt huyết, nhưng đến cuối cùng không bù được hiện thực.
Hiện tại, cô hi vọng, bọn họ có thể đi trên con đường mơ ước, đi xuống thông thuận.
Đón xe qua sân bay, điện thoại di động Kiều Luyến vang lên.
Là số xa lạ.
Kiều Luyến nghe, đối diện truyền đến tiếng Bạch Cốt lão tổ: " Huấn luyện viên Kiều."
Bạch Cốt lão tổ, bình thường là một người rất trầm mặc, nhìn qua cũng cảm giác như người áp lực rất lớn.
Giờ phút này, trong giọng cô ấy, lại để lộ ra một loại mê mang.
Kiều Luyến vội mở miệng: "Là tôi, sao vậy?"
Bạch Cốt lão tổ cười khổ một tiếng: "Tôi có mấy lời muốn nói với chị."
Kiều Luyến sững sờ, "Cô nói đi."
"Mẹ tôi đưa điện thoại di động của tôi cho em trai dùng, từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi vẫn nói với tôi, đồ nhà chúng ta, đều của em trai. Sau khi tôi lớn lên, cũng phải nỗ lực kiếm tiền, cho em trai cưới vợ, mua phòng ở mới. Lúc đến trường, thành tích tôi tốt nhất, mỗi năm đều đứng thứ nhất, em trai lại nghịch ngợm gây sự, thành tích rất kém cỏi. Nhưng mẹ lại đợi khi tôi tốt nghiệp cấp 2 thì bắt bỏ học làm công, để em trai lên cấp 3, hàng năm học phí và sinh hoạt phí kếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-than-bi-trom-cuoi-vo-yeu-toi-pk/577241/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.